Chương 316. Ghen
Edit + beta: Iris
Bữa chiều, sân của Ô Tiền Thanh náo nhiệt như mở yến hội, đại sảnh tràn ngập tiếng cười.
Ô Nhược ăn cơm xong liền nói với mọi người: "Ta phải hồi cung."
Quản Đồng luyến tiếc: "Tối nay không ở đây sao?"
"Lục đệ vừa mới tỉnh lại, con phải đi thăm khám hắn."
Mọi người cũng biết tình trạng của Hắc Tuyển Chiếu nên không giữ cậu lại nữa.
Ô Nhược lau cái miệng nhỏ ăn dính đầy dầu mỡ của Đản Đản, bế bé lên nói: "Mọi người cứ từ từ ăn, chúng con về trước."
Mọi người ồn ào nói: "Đi thong thả, nhớ đi đường cẩn thận."
Ô Nhược ôm Đản Đản và Tiểu Tiểu ra ngoài đại viện.
Đản Đản bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hi Hi, ngươi cũng muốn hồi cung cùng chúng ta sao?"
Ô Nhược nghe vậy thì xoay người lại, thấy Cức Hi đang bay trên không trung cách đó một trượng: "Sao ngươi cũng ra đây?"
Ô Nhược ghẹo hắn: "Từ khi nào mà ngươi lịch sự đến vậy?"
Cức Hi hừ nhẹ.
"Được rồi, ngươi muốn tiễn ta thì tiễn đi, ngươi muốn đưa ta hồi cung luôn cũng được."
Ô Nhược quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Tiểu được Đản Đản ôm trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía Cức Hi.
Cức Hi đột nhiên ngừng ở giữa không trung, chớp chớp mắt, nhìn Ô Nhược rồi lại nhìn tiểu viện của Ô Tiền Thanh, xoay người bay trở về đại sảnh.
"Cức Hi, gần đây ngươi còn bị té xỉu nữa không?" Ô Nhược quan tâm hỏi, lại không thấy hắn trả lời, quay đầu lại nhìn thì nào còn bóng dáng của Cức Hi ở đây: "Haizz, người này đúng là kỳ quái, vừa nói tiễn mình ra phủ, sao mới tiễn được nửa đường đã mất tiêu rồi."
Từ sau khi Cức Hi biến về hình dạng người lớn, hành vi cử chỉ đều có hơi kỳ quái.
Hắc Tuyển Chiếu nhìn thấy Đản Đản cùng Tiểu Tiểu thì đặc biệt cao hứng, đáng tiếc sức khỏe hắn hiện giờ vẫn còn rất yếu, chỉ miễn cường nói được một hai câu: "Hình như Tiểu Tiểu cao hơn rất nhiều."
Ô Nhược đặt Tiểu Tiểu lên giường, Tiểu Tiểu vươn tay ôm lấy mặt Hắc Tuyển Chiếu: "Lục thúc phải mau khỏe lại đó."
"Ừm." Đáy mắt Hắc Tuyển hiện lên ý cười ôn nhu, hỏi Ô Nhược: "Đệ nghe Hắc Tân nói Thẩm thái y nhân lúc đại tẩu chữa bệnh cho đệ, muốn gϊếŧ đệ."
Ô Nhược giải thích: "Thẩm thái y bị uy hϊếp, có người bắt người nhà của hắn, ép hắn độc chết đệ, lấy cớ này hãm hại ta, kỳ thật mục đích của kẻ đứng sau là nhằm vào ta chứ không phải đệ, đệ là bị ta liên luỵ."
"Người nhà của Thẩm thái y đã bị diệt khẩu toàn bộ, Thẩm thái y sau khi biết chuyện cũng tự sát."
Hắc Tuyển Chiếu cảm thấy buồn thay cho cả nhà Thẩm thái y.
Ô Nhược nắm lấy tay hắn: "Đệ đừng nghĩ quá nhiều, hiện tại quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, chuyện hạ độc và hãm hại đệ, ta chắc chắn sẽ tra ra được manh mối, báo thù cho cả nhà Thẩm thái y."
Hắc Tuyển Chiếu chớp chớp mắt tỏ vẻ hắn đã biết.
Ô Nhược thuận tay bắt mạch cho hắn: "Khôi phục khá tốt, tiếp tục giữ vững tâm tình vui vẻ, nửa tháng sau, đệ có thể xuống giường đi lại, sau đó lại điều dưỡng thân thể cho tốt, không quá hai tháng là có thể đi khắp nơi như người bình thường, muốn đi đâu thì đi đó."
Hắc Tuyển Chiếu hơi cong khóe miệng.
Ô Nhược nhìn ra hắn mệt mỏi: "Đệ nghỉ ngơi đi, sáng mai ta lại đến thăm."
Hắc Tuyển Chiếu nhắm mắt lại.
Sau khi Ô Nhược dặn dò Tân quản sự chăm sóc cho Hắc Tuyển Chiếu xong, ôm đám Đản Đản trở lại Hành Tinh Cung dưới lòng đất, thấy thị vệ dẫn theo thái y vội vã đi tới thì hỏi: "Sao lại tìm thái y vậy? Có phải Tuyển Dực bị thương hay không?"
Thị vệ nói: "Là Lâu đại nhân bị trọng thương."
Ô Nhược thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Tại sao Lâu đại nhân lại bị trọng thương?"
"Người Cựu tộc tới gây sự, chúng ta đánh nhau với bọn họ, sau đó, Lâu đại nhân đỡ một chiêu cho Thái Tử."
Ô Nhược đi theo thái y vào đại sảnh, phía sau bình phong, Lâu Khuynh Lạc vẫn hôn mê bất tỉnh trên ghế nằm, tay nắm chặt góc áo Hắc Tuyển Dực không buông.
Thị vệ nói: "Thái Tử, thái y tới."
Thái y tiến lên hành lễ: "Lão thần gặp qua Thái Tử."
"Ngươi nhanh kiểm tra thương thế cho Lâu đại nhân." Hắc Tuyển Dực ngẩng đầu, thấy Ô Nhược đã trở lại liền đón lấy Đản Đản trong lòng cậu, nói: "Ta còn tưởng tối nay ngươi sẽ ở lại trong phủ của tứ đệ."
"Sức khỏe lục đệ còn chưa hồi phục, ta nào yên tâm ở lại bên kia." Ô Nhược nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâu Khuynh Lạc, nhỏ giọng nói: "Thương thế của hắn có nghiêm trọng không?"
"Trước đó đã cho hắn uống dược trị thương, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh."
Ô Nhược lại ôm lấy bọn nhỏ nói: "Ta ôm Đản Đản ra ngoài giao cho Hắc Tín tắm rửa trước đã."
"Ừm."
Khi Ô Nhược ôm bọn nhỏ đi đến cạnh bình phong, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi nôn nóng của Lâu Khuynh Lạc: "Thái Tử, Thái Tử..."
Cậu quay đầu nhìn lại, Lâu Khuynh Lạc vẫn còn đang hôn mê, nhưng trong miệng lại liên tục gọi Thái Tử.
Hắc Tuyển Dực nhìn mí mắt hắn mấp máy, có dấu hiệu tỉnh lại liền đáp lời hắn: "Ta ở đây."
Lâu Khuynh Lạc lại gọi thêm hai tiếng, đột nhiên bừng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, khi thấy Hắc Tuyển Dực đứng ở bên cạnh, vội vàng hỏi: "Tuyển Dực, ngươi không sao chứ?"
Hắc Tuyển Dực khẽ nhíu mày: "Ta không sao."
"Ngươi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Lâu Khuynh Lạc suy yếu nhắm mắt lại.
Ô Nhược nhìn đến đây, xoay người rời khỏi phòng, tắm rửa cho bọn nhỏ xong thì quay lại đó, thị vệ đã đi lấy dược mà thái y kê cho Lâu Khuynh từ Thái Y Viện về.
Hắc Tuyển Dực nói với thị vệ: "Đưa Lâu đại nhân đến Tây viện nghỉ ngơi, tìm người thay phiên gác đêm chăm sóc hắn."
"Vâng." Thị vệ đi lên, thấy Lâu Khuynh Lạc đang nắm góc áo của Hắc Tuyển Dực, thử tách ra, không ngờ, Lâu Khuynh Lạc lại túm chặt không buông: "Thái Tử, cái này..."
Hắc Tuyển Dực kêu người đưa kiếm, cắt luôn góc áo.
Thị vệ bế Lâu Khuynh Lạc đưa đến sương phòng ở Tây viện nghỉ ngơi.
Người nằm trên giường mở hờ mắt, nhìn miếng vải trong tay, không khỏi chua xót siết chặt tay, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Trong đại điện, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực dùng cơm: "Sao các ngươi lại gặp trúng Cựu tộc?"
"Chúng ta gặp phải bộ hạ của thủ lĩnh Cựu tộc, bọn họ rảnh rỗi quá nên tới khiêu khích chúng ta." Hắc Tuyển Dực nhìn bàn trà, híp mắt: "Lần này bọn họ ra tay với ta, chứng tỏ bọn họ đang sợ hãi, sợ chúng ta thành công giải lời nguyền, cuộc sống về sau của bọn họ sẽ không được yên ổn, sau này ngươi ra ngoài nhớ phải cẩn thận chút."
"Ừm." Ô Nhược gắp một miếng thịt vào bát y.
Hắc Tuyển Dực ăn một miếng cơm, nói: "Ta phái người điều tra Trọng Dung, người này chỉ mới xuất hiện gần đây, thân phận rất thần bí, tuy rằng mọi người đều nói hắn từng được gia chủ Do gia của Cựu tộc cứu, nhưng người từng gặp hắn lại ít vô cùng, hơn nữa, người của ta căn bản không tra ra được chuyện gia chủ Do gia cứu người."
Ô Nhược nhíu mày: "Kỳ thật ta không định để ngươi điều tra hắn, hắn thân là người Cựu tộc, đi theo người Cựu tộc là điều vô cùng bình thường, ngày thường hắn và ta tiếp xúc cũng không nhiều lắm, có điều tra hắn hay không cũng chẳng sao, chỉ là ta cứ cảm thấy hắn có chút địch ý với ta."
"Địch ý?"
"Ừm, loại địch ý này không rõ ràng lắm, thậm chí có đôi khi ta cảm thấy chỉ là ảo giác."
"Nếu trực giác của ngươi là thật, ngươi cho rằng vì sao hắn lại sinh ra địch ý với ngươi?"
"Cái này ta thực sự nghĩ không ra, ta và hắn chỉ gặp nhau có vài lần à, cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, càng đừng nói đắc tội hắn." Ô Nhược nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình đắc tội người này lúc nào: "Không nói hắn nữa, đúng rồi, hôm nay ta gặp Vô Câu và Cơ Duẫn."
Hắc Tuyển Dực lập tức dừng động tác, trầm giọng hỏi: "Bọn họ không làm gì ngươi chứ?"
"Không có." Ô Nhược buông đũa, nói: "Nhưng có một việc làm ta cảm thấy kỳ quái."
"Việc gì?"
"Hai người bọn họ vậy mà lại không nhận ra ta, theo lý thuyết, hắn và Cơ Duẫn nếu thật sự hạ cổ ta thì phải nhận ra mặt của mẹ ta mới đúng. Ta giống mẹ ta đến vậy, sau khi nhìn thấy mặt ta, cho dù đã qua hai mươi năm thì cũng phải có chút ấn tượng chứ, khi ta nói với bọn họ ta họ Ô, bọn họ cũng không có phản ứng gì, nhưng mà sau đó hình như Cơ Duẫn đã đoán ra được thân phận của ta." Ô Nhược híp mắt: "Cho nên, ta nghĩ năm đó người hạ cổ ta thật ra là đám Vô Thúc, sau đó đẩy hết tội trạng lên người đám Vô Câu, bởi vì trước khi ta gặp đám Vô Câu thì cũng có gặp Vô Thúc, khi Vô Thúc nhìn thấy ta, tuy không có bất cứ biểu tình gì nhưng lại cố ý liếc ta một cái. Quả nhiên giống như ngươi nói, Thánh Đế không thể tin, hiện tại Thánh Đế và Vô Thúc còn chưa rời khỏi Tử Linh Quốc phải không? Ngươi phải cẩn thận bọn họ, không chừng bọn họ tới Tử Linh Quốc là còn có âm mưu khác."
"Ta sẽ cẩn thận."
"Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn cơm đi." Ô Nhược cầm đũa lên, tiếp tục gắp đồ ăn cho y.
Hắc Tuyển Dực ho nhẹ một tiếng: "Nếu tay ngươi không sờ đùi ta, ta sẽ cảm thấy ngươi thật lòng muốn ta ăn cơm."
Từ khi bắt đầu ăn cơm, tay trái Ô Nhược vẫn luôn đặt ở trên đùi y, không ngừng sờ qua sờ lại chân y.
Ô Nhược dừng động tác, hừ lạnh một tiếng: "Ta sờ chân ngươi lúc nào, ta chỉ sờ y phục ngươi thôi."
"Y phục ta?" Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn vạt áo bị mất một góc, không rõ có gì đáng để sờ, chẳng lẽ chất vải của y phục này tốt hơn mấy bộ khác?
Ô Nhược không nói gì, dùng sức túm chặt vạt áo của y không buông.
Hắc Tuyển Dực suy nghĩ một lúc lâu mới ngộ ra, cong môi hỏi: "Có phải ngươi đang ghen với Lâu đại nhân không?"
"Ừm." Ô Nhược không phủ nhận: "Ta phát hiện dường như Lâu đại nhân thích ngươi."
Nhìn những hành động lúc nãy của Lâu Khuynh Lạc là biết trong lòng Lâu Khuynh Lạc có Hắc Tuyển Dực.
"Hắn thích ta?" Hắc Tuyển Dực cảm thấy không có khả năng: "Nếu hắn thật sự thích ta, hẳn là phải tỏ ra gì đó chứ, nhưng hắn đi theo bên người ta đã nhiều năm rồi, vẫn luôn duy trì khoảng cách, chưa từng làm ra hành động thất thố, ít nhất ta chưa từng cảm nhận được là hắn thích ta."
Ai thích hắn, hắn ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra, nhưng Lâu Khuynh Lạc luôn giấu kín không thể hiện ra, nếu hắn thật sự thích y, chứng tỏ mấy năm qua hắn che giấu rất khá.
Ô Nhược cũng không muốn ác ý phỏng đoán người khác: "Thôi, mau ăn cơm đi, xong thì chúng ta cùng tắm."
Hắc Tuyển Dực nghe câu sau, như được tiếp thêm động lực, tốc độ ăn cơm nhanh hơn rất nhiều, chưa đầy một nén hương đã ăn sạch bát cơm, sau đó, ôm Thái Tử Phi nhà mình đi tắm gội.