Chương 312. Nói có lý
Edit + beta: Iris
Hắc Tuyển Dực không nói gì nhìn chằm chằm vào mắt Thiên Diêu quận chúa, đến khi nàng bị y nhìn đến tâm hoảng ý loạn mới mở miệng nói: "Trời đã tối rồi, sao ngươi bỗng nhiên chạy đến hoàng cung? Di phụ yên tâm cho ngươi đi?"
Diệu Nghi nói: "Muội mang đồ ăn đến cho di mẫu."
Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Mang đồ ăn cho mẹ ta?"
Diệu Nghi gật đầu lia lịa.
Hắc Tuyển Húc tò mò hỏi: "Có món gì ngon mà muội không đợi được, muốn đưa đến hoàng cung cho mẹ ta nhấm nháp vậy?"
Diệu Nghi nhắc đến đồ ăn ngon, nét mặt lộ ra ý cười: "Là bánh quý dung*, dùng chín loại đậu làm thành điểm tâm, hương vị vô cùng thơm ngon nên muốn mang sang cho di mẫu nếm thử, gần đây muội thấy di mẫu luôn buồn rầu nên rất lo lắng, muốn dùng đồ ăn ngon dỗ di mẫu vui vẻ lên."
"Muội có tâm rồi, nhưng mà, tối nay mẹ ta ăn không vô, muội đưa điểm tâm cho thị nữ của mẹ ta, ngày mai mẹ ta sẽ ăn."
"Được."
Hắc Tuyển Dực hỏi: "Điểm tâm của ngươi là người trong phủ làm?"
"Đúng vậy, đầu bếp trong phủ muội biết muội đã ăn thức ăn của hắn đến ngán ngấy, sợ muội đuổi việc hắn nên hắn cố ý chạy ra bên ngoài học hỏi, hiện nay bất kể là đồ ăn hay điểm tâm đều nấu đặc biệt ngon, Khuynh Lạc biểu ca cũng thường đến phủ muội dùng cơm vì tay nghề của đầu bếp."
Hắc Tuyển Dực nói: "Khi nào rảnh sẽ đến phủ ngươi nếm thử đồ ăn đầu bếp của ngươi làm, bây giờ đã trễ rồi, ta phái người đưa ngươi về."
Diệu Nghi nhíu mày: "Muội muốn đợi tiểu biểu đệ tỉnh lại mới về."
"Ừm, vậy hiện tại ngươi bồi mẹ ta đi.”
Đợi sau khi nàng đi khỏi, Hắc Tuyển Húc mới nhỏ giọng hỏi: "Đại ca đang hoài nghi Diệu Nghi sao?"
Nếu không phải hoài nghi, đại ca sẽ không hỏi mấy chuyện râu ria.
Hắc Tuyển Dực cũng không giấu giếm: "Ta nghi có người đang lợi dụng nàng, dù sao thì nàng xuất hiện ở đây thật sự quá mức trùng hợp."
"Người lợi dụng nàng là ai? Đầu bếp?"
"Một tên đầu bếp nhỏ nhoi, nào có năng lực lớn khiến nàng chạy đến hoàng cung một chuyến."
Hắc Tuyển Húc suy nghĩ: "Chẳng lẽ đại ca hoài nghi di phụ và Lâu Khuynh Lạc?"
"Khó mà nói được, lát nữa đệ phái người điều tra đầu bếp và việc người nhà của Dược thái y bị ám sát."
"Được, đại ca, ca không biết chuyện đại tẩu quen người Cựu tộc sao?"
"Hắn từng nói với ta có quen vài bằng hữu, còn nói muốn giới thiệu cho ta làm quen. Hắn còn nói đối phương có thân phận lớn, nhưng không có nói đến tên của đối phương, hiện tại nghĩ đến, hẳn là Hắc Tuyển Hành và Hắc Thâm Tụng." Hắc Tuyển Dực nghĩ đến người gặp được ở chợ nô ɭệ, không khỏi nheo mắt lại.
"Hắn không kể rõ với ta."
"Có khi nào Hắc Tuyển Hành đã biết thân phận của đại tẩu, cố ý tiếp cận đại tẩu hay không?"
"Hắc Tuyển Hành không phải người đê tiện vô sỉ như vậy, chuyện này chờ Tiểu Chiếu tỉnh lại rồi hỏi Tiểu Nhược." Hắc Tuyển Dực chắp tay sau lưng trở lại phòng, đi đến sau lưng Ô Nhược, vén cổ áo cậu ra xem miệng vết thương, thấy miệng vết thương đã lành lại thì buông tay.
Ô Nhược xoay người ôm eo y.
Hắc Tuyển Dực vỗ lưng cậu: "Nghỉ ngơi một lát đi."
Ô Nhược lắc đầu, cậu vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một lát mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Hắc Tuyển Chiếu suýt nữa đã mất mạng, lúc này nhất định phải nhìn chằm chằm Hắc Tuyển Chiếu.
Hắc Tuyển Dực cũng không miễn cưỡng cậu, ngồi xuống ôm lấy cậu, chậm rãi chờ.
Mọi người trong phòng đều không im lặng, an tĩnh ngồi trên ghế nhìn Hắc Tuyển Chiếu đang nằm trên giường.
Nửa đêm, Đế Hậu hôn mê tỉnh lại, cũng đến đây chờ cùng mọi người, đến hừng đông, ai không thể gặp ánh mặt trời đều trở lại cung điện dưới lòng đất.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực tiếp tục canh giữ ở bên cạnh Hắc Tuyển Chiếu.
Đến tối hôm sau, Đế Quân và những người khác lại lên tiểu viện trên mặt đất thăm Hắc Tuyển Chiếu.
Đế Hậu vội vàng đi đến đầu giường: "Tiểu Chiếu đã tỉnh chưa?"
Hắc Tuyển Dực lắc đầu.
Đế Hậu thấy vành mắt hai phu thê bọn họ thâm đen, liền giục bọn họ đi nghỉ ngơi một lát.
Ô Nhược nói: "Ngực lục đệ phập phồng càng lúc càng vững, chắc là sẽ sớm tỉnh lại."
Đế Hoàng vui vẻ nói: "Thật không?"
Những người khác cũng vô cùng mừng rỡ, sau đó, lẳng lặng chờ người trên giường tỉnh lại.
Tới gần giờ tý, mí mắt người trên giường giật giật.
Ô Nhược đang nhìn chằm chằm vào Hắc Tuyển Chiếu vội vàng đứng lên.
Mấy người Đế Hoàng đều nhìn về phía cậu: "Sao vậy?"
Ô Nhược vội vàng nắm lấy tay Hắc Tuyển Chiếu: "Tiểu Chiếu, Tiểu Chiếu..."
Mọi người cũng vội vây lại, thấy mí mắt Hắc Tuyển Chiếu động đậy liên hồi, trong lòng mừng như điên.
Qua một lúc lâu, người trên giường cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.
Mọi người mừng đến phát khóc, ngay cả hốc mắt Hắc Tuyển Dực cũng hơi đỏ lên.
Hắc Tuyển Chiếu cố hết sức há miệng thở dốc, cực kỳ yếu ớt kêu: "Đại, đại tẩu..."
"Bây giờ đệ vẫn còn yếu, đừng nói chuyện nhiều." Ô Nhược nghiêm túc bắt mạch cho hắn, sau đó, kiểm tra thân thể và độ ấm hơi thở của hắn, sau một loạt kiểm tra, hưng phấn nói: "Theo như kiểm tra, trước mắt đã thành công trị khỏi chứng Khuyết Dương của Tiểu Chiếu."
Mọi người vui sướng như điên: "Thật chứ?"
Ô Nhược không yên tâm với y thuật của mình: "Gọi vài thái y đến đây bắt mạch cho Tiểu Chiếu lần nữa."
Đế Hậu quay đầu nói với thị vệ: "Truyền năm vị thái y ở phòng bên cạnh vào đây."
"Vâng."
Hắc Tuyển Đường nói: "Mẹ, bọn họ sẽ không giống Thẩm thái y, làm xằng làm bậy với Tiểu Chiếu chứ?"
Đế Hậu đen mặt nói: "Ta sẽ không để chuyện như Thẩm thái y xảy ra lần thứ hai, trước khi tới đây, ta đã cho người lục soát trên người bọn họ."
"Vậy thì tốt."
Chỉ chốc lát sau, năm vị thái y bước vào phòng, bắt mạch cho Hắc Tuyển Chiếu, cũng không kiểm tra ra bệnh trạng của chứng Khuyết Dương, cuối cùng kết luận là sức khỏe Hắc Tuyển Chiếu đã hồi phục hẳn.
Mấy người Đế Hậu nghe vậy, vừa khóc vừa cười.
"Tiểu Chiếu, đệ nghe thấy chứ? Đệ đã khỏe lại rồi." Hắc Tử Nhã nói với Hắc Tuyển Chiếu.
Hắc Tuyển Chiếu hết sức vui vẻ, nhưng hiện tại hắn không còn chút sức lực nào để nhếch khóe miệng.
Ô Nhược đắp chăn cho hắn cẩn thận: "Tiểu Chiếu, bây giờ cơ thể đệ còn yếu, cần phải nghỉ ngơi đàng hoàng."
"Ừm." Hắc Tuyển Chiếu nhắm mắt lại.
Các thái y lập tức dò hỏi Ô Nhược quá trình trị liệu cho Hắc Tuyển Chiếu.
Ô Nhược dẫn các thái y ra ngoài: "Quá trình trị liệu giống với biện pháp trước đây ta nói, không thay đổi nhiều lắm, nhưng nếu dùng với những người khác, chỉ sợ sẽ không thành công."
"Vì sao?"
"Lục đệ quanh năm sống trên mặt đất, có thể dính chút hơi ấm của nắng mỗi ngày, cơ thể có chút thay đổi, còn đối với những người cũng mắc chứng Khuyết Dương nhưng quanh năm sống dưới lòng đất mà nói, biện pháp của ta chưa chắc đã hữu hiệu với bọn họ, đây là kết luận ta rút ra khi trị liệu cho lục đệ."
Một vị thái y trong số đó gật gù: "Nói có lý, sau khi trở về, chúng ta cần tiếp tục nghiên cứu cách trị liệu."
Ô Nhược đưa ra kiến nghị: "Nhắc những người bị mắc chứng Khuyết Dương phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn."
"Rèn luyện cơ thể nhiều hơn?"
"Quá trình trị liệu vô cùng thống khổ, nếu không có cơ thể tốt thì không chống đỡ được."
"Nhưng có những người bệnh ngay cả ngồi cũng gặp khó khăn cơ mà."
"Có vài người chỉ mới mắc bệnh, chưa đến mức nghiêm trọng thì vẫn có thể rèn luyện cơ thể."
"Được, sau khi về, chúng ta sẽ thông báo cho mọi người."
Hắc Tuyển Dực đi ra, ôm vai Ô Nhược: "Chúng ta đến phòng cách vách nghỉ ngơi một lát."
Ô Nhược có chút do dự: "Nhưng mà..."
"Các thái y sẽ chăm sóc cho Tiểu Chiếu." Hắc Tuyển Dực trực tiếp bế Ô Nhược lên rồi đi.
Hiện giờ Hắc Tuyển Chiếu đã tỉnh lại, không còn nguy hiểm gì nữa, tảng đá trong lòng Ô Nhược cuối cùng cũng có thể buông xuống, vừa nhắm mắt đã thϊếp đi trong lòng Hắc Tuyển Dực, có thể thấy cậu thật sự rất mệt.
Sau khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng choang.
Ô Nhược vội vàng ngồi dậy.
Hắc Tuyển Dực bưng đồ ăn tiến vào, thấy cậu vội vội vàng vàng mặc y phục, nhíu mày hỏi: "Đi đâu?"
"Đi thăm lục đệ."
Hắc Tuyển Dực ấn cậu ngồi xuống giường lại: "Hiện tại lục đệ trông còn khỏe hơn ngươi."
"Trông còn khỏe hơn ta?" Ô Nhược nhíu mày: "Sao có thể? Hiện giờ hắn hẳn phải rất suy yếu mới đúng, sao lại khỏe lên nhanh như vậy? Các ngươi cho hắn uống dược gì rồi?"
Hắc Tuyển Dực nhướng mày: "Ngươi có biết mình đã ngủ bảy ngày bảy đêm hay không?"
Ô Nhược líu lưỡi: "Không phải chứ, ta ngủ lâu như vậy sao?"
Hắc Tuyển Dực không trả lời cậu, đầu tiên là rửa mặt, mặc y phục cho cậu, sau đó đút cậu ăn.
"Ta thật sự ngủ lâu đến vậy?"
Hắc Tuyển Dực chờ cậu ăn xong, cong môi: "Gạt ngươi thôi, ngươi chỉ mới ngủ một ngày à."
Ô Nhược cạn lời, trợn trắng mắt: "Sao ngươi lại gạt ta?"
"Không gạt ngươi thì sao ngươi chịu an tâm ngồi ăn cơm?"
Ô Nhược: "..."
Hắc Tuyển Dực nắm tay cậu: "Chúng ta đi thăm lục đệ."
Bọn họ vào phòng Hắc Tuyển Chiếu, thấy Tân quản sự đang đút cháo cho Hắc Tuyển Chiếu.
Ánh mắt Hắc Tuyển Chiếu sáng lên: "Đại tẩu, đại ca."
"Đã khỏe hơn chút nào chưa?" Ô Nhược theo thói quen ngồi xuống bắt mạch cho hắn, không phát hiện có gì khác thường mới buông tay hắn ra.
Tân quản sự mỉm cười, nói: "Thân thể công tử đã khá hơn nhiều rồi, hiện tại đã có thể ăn."
Hắc Tuyển Chiếu cười nói: "Tất cả đều nhờ có đại tẩu.”
Ô Nhược xoa đầu hắn: "Chờ nửa năm nữa, nếu chứng Khuyết Dương của đệ không tái phát thì hẵng cảm tạ ta."
"Được."
Hắc Tuyển Chiếu ăn cháo xong, tiếp tục nằm nghỉ ngơi.
Ô Nhược thấy có thái y túc trực ở đây, liền cùng Hắc Tuyển Dực rời phòng: "Đã lâu ta không đi gặp con."
Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Bọn nó rất nhớ ngươi, nhưng sợ quấy rầy ngươi và lục đệ nên mới không đến thăm."
Ô Nhược ôm eo y: "Chúng ta trở về thăm con đi."
"Ừm."
Hai người thông qua Truyền Tống Trận trở lại hoàng cung dưới lòng đất, trên đường hồi Hành Tinh Cung, Ô Nhược hỏi: "Vào đêm ta thay máu cho Tiểu Chiếu, rõ ràng ta bảo Dược thái y đến, sao lại thành Thẩm thái y đến?"
"Người nhà Dược thái y bị ám sát nên nhờ Thẩm thái y đến thay."
Ô Nhược nhíu mày: "Tất cả những chuyện này hẳn là có người sắp xếp?"
"Ừm."
"Người nhà Dược thái y có sao không?"
"Phu nhân và mẫu thân hắn đều bị thương vô cùng nghiêm trọng, may mà không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng cần khoảng nửa năm điều dưỡng thân thể."
"Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, phải rồi, các ngươi có thẩm vấn Thẩm thái y chưa? Biết là ai đứng sau chuyện này không?"
"Chưa thẩm vấn, đợi lát nữa ta với ngươi cùng thẩm vấn hắn."
"Được." Ô Nhược lộ vẻ do dự, qua hồi lâu mới hỏi: "Đêm hôm trước, ta nghe Thiên Diêu quận chúa nói Tuyển Hành và Thâm Tụng là người Cựu tộc? Là thật sao?"