Chương 304. Phần thưởng
Edit + beta: Iris
Giờ Dần, tỷ thí cuối cùng cũng kết thúc.
Các thuật sư lọt vào mười hạng đầu đều đi lên đài lãnh thưởng.
"Chúc mừng chủ tử đạt được hạng nhất." Thâm Tụng vừa chúc mừng vừa cùng lên đài nhận thưởng với Tuyển Hành.
Tuyển Hành không có vẻ gì là vui mừng: "Nếu không phải vì có người không tham gia, ta chưa chắc đã lấy được hạng nhất."
"Nói thế nào thì lấy được hạng nhất cũng tốt lắm rồi, không biết phần thưởng của chợ đen cho chúng ta là gì nhỉ, thật đáng mong chờ."
Hai người đi lên đài, đứng vào đội ngũ đã được phân sẵn.
Dưới đài cũng bắt đầu xôn xao, mọi người đều tò mò phần thưởng là gì.
Đầu tiên, Lục tổng quản đi đến chỗ phần thưởng dành cho mấy đứa nhỏ, ngay khi xốc tấm vải đỏ lên, một cổ linh lực tỏa ra xung quanh, tuy trên bàn vẫn là đan dược, dược liệu, linh phù và pháp khí, nhưng đều rất lạ mắt, linh khí nồng đậm khiến mọi người chảy nước dãi.
"Ta chu du khắp các nước cũng chưa từng gặp những thứ này."
Mọi người sôi nổi nghị luận, Lục tổng quản đứng trên đài giới thiệu với mọi người: "Nếu xét về phẩm giai, thực ra những thứ này chưa đạt đến tam giai, nhưng khi sử dụng lại có thể phát huy tác dụng gấp mười lần, hiệu quả có thể sánh bằng tám chín giai."
Mọi người tò mò hỏi: "Lục tổng quản, ngươi có thể nói lai lịch của những thứ này không?"
Lục tổng quản đạm thanh nói: "Không thể trả lời, nhưng có thể đảm bảo với mọi người, những thứ này đều có lai lịch chính đáng, tuyệt đối không phải chúng ta trộm cắp hay đoạt của người khác, các ngươi cứ việc yên tâm sử dụng."
Lời này càng khiến mọi người tò mò, chợ đen làm cách nào có được nhiều thứ tốt như vậy.
Những người khác cũng lên tiếng thúc giục Lục tổng quản.
Lục tổng quản cũng không nói nhiều nữa, trực tiếp chia phần thưởng cho người thi đấu.
Như bình thường thì thuật sư tỷ thí linh giai càng cao, phần thưởng đằng sau càng trân quý, linh khí cũng càng nồng đậm, mọi người gấp gáp muốn nhìn phần thưởng của thuật sư cửu giai.
Khi Lục tổng quản xốc tấm vải đỏ che phần thưởng cửu giai lên, rất nhiều người đều nuốt nước miếng, ngay sau đó, bạch quang bắn ra khắp nơi, linh khí đại thịnh, mười phần thưởng tinh xảo đập thẳng vào mắt mọi người.
Lúc này lại có người yêu cầu Lục tổng quản giới thiệu phần thưởng: "Lục tổng quản, mau giới thiệu công dụng của phần thưởng đi."
Thuật sư cửu giai hạng mười không khỏi hơi thất vọng, với hắn mà nói linh phù thư tịch ở đâu cũng có.
"Mỗi tấm linh phù bên trong đều cực kỳ lợi hại, nếu người vẽ linh phù vào đó rồi tùy tiện rút một tờ ra là đã có thể đánh đòn trí mạng vào thuật sư cửu giai bình thường khác."
Bặc một tiếng, thuật sư cửu giai hạng mười lập tức phóng ra như mũi tên, nôn nóng nhét thư tịch vào ngực như thể sợ người khác sẽ đoạt mất.
"..." Mọi người có thể hiểu được hành vi của hắn, nói không chừng vừa hạ đài liền có người đánh chủ ý lên phần thưởng của hắn.
Lục tổng quản tiếp tục giới thiệu phần thưởng hạng chín: "Ba phiến lá này là thiên liên diệp, chỉ cần ăn một phiến là có thể tăng từ 50 đến 80 năm thọ mệnh."
Thuật sư cửu giai hạng chín cũng vội giấu phần thưởng vào người.
Các phần thưởng tiếp theo cũng càng lúc càng lợi hại, đến phần thưởng hạng ba, mọi người đều yên lặng dựng tai lên nghiêm túc nghe.
"Mọi người cũng thấy phần thưởng hạng ba là ba viên thuốc trị thương rồi, bạch quang phát ra từ nó thể hiện phẩm cấp cực kỳ cao của nó, có thể trên đời này không có ai có thể luyện chế ra nó, công dụng của nó gần như là khởi tử hồi sinh, chỉ cần người bị thương còn lại một hơi thở cũng có thể ngay lập tức khôi phục nguyên dạng."
Tức khắc, mọi người đều ngo ngoe rục rịch, muốn xông lên đoạt dược.
Có người hỏi: "Lục tổng quản cũng đã nói trên đời này không có ai có thể luyện chế ba viên đan dược kia, vậy nó là do ai luyện chế?"
Lục tổng quản vẫn nói câu kia: "Không thể trả lời."
"Chúng ta là luyện đan đại quốc ở Thiên Thánh quốc cũng không thể luyện chế ra đan dược đó sao?"
Lục tổng quản trầm mặc một lúc mới đạm thanh nói: "Không được."
Mọi người rất muốn lên đài bóp ch3t hắn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự tò mò của bọn họ nhưng lại không chịu giải thích rõ ràng, thật sự rất đáng giận.
Lục tổng quản tiếp tục giới thiệu phần thưởng hạng hai: "Đây là nhẫn không gian, không gian bên trong rộng như khách điếm, ngoại trừ vật sống thì muốn để gì vào đó cũng được."
Mọi người ồ lên.
U Diệp sửng sốt, thoải mái cười to, vẻ mặt đắc ý, hạng hai cũng không tồi đấy chứ.
"Nhẫn không gian, cư nhiên là nhẫn không gian trong truyền thuyết." Mọi người chỉ mới nghe đồn qua chứ chưa có ai tận mắt thấy.
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ đố kỵ hận trừng mắt U Diệp, như muốn lột sống hắn ra, sau đó đoạt nhẫn về, ngay cả Tuyển Hành hạng nhất cũng vẻ mặt hâm mộ, nếu biết trước hạng hai là nhẫn không gian thì hắn đã không lấy hạng nhất.
Ô Nhược dưới lôi đài cũng cực kỳ hâm mộ, thật ra trong lòng cậu, cậu vẫn muốn tặng một chiếc nhẫn không gian cho nam nhân nhà mình.
Cức Hi và Dạ Ký nhìn đến đỏ mắt.
U Diệp đeo nhẫn không gian vào ngón giữa, sau đó giơ tay lên khoe với mọi người, cười đắc ý: "Của ta nha."
Hành động này của hắn chính là tr@n trụi kéo thù hận, tất cả ánh mắt dưới đài như lóe lên hung quang.
Ô Nhược đồng tình vỗ vai Ô Trúc: "Đại ca, lúc ra ngoài ca nhớ đừng nói hắn là nam nhân của ca, ta sợ ca bị người ta đánh chết giữa đường."
Ô Trúc xấu hổ: "Đa tạ lời khuyên."
Ô Nhược nhìn sang Ô U: "Tiểu chất nhi cũng vậy, đừng nhận hắn là phụ thân."
Tiểu Ô U vẻ mặt mờ mịt.
Ô Hi cười nói: "Mặt bé con giống đại tẩu như vậy, cũng phải có người tin bọn họ không phải cha con mới được."
"Tiểu chất nhi đáng thương." Ô Nhược xoa đầu Tiểu Ô U.
U Diệp đứng qua bên cạnh Tuyển Hành, giơ tay trước mặt hắn: "Hâm mộ không? Có phải đang hối hận vì đoạt hạng nhất không?"
Tuyển Hành liếc hắn một cái: "Đúng vậy, hối hận lúc đó không đánh chết ngươi."
U Diệp đeo lấy cái tay đeo nhẫn không gian huơ huơ trước mặt hắn vài cái: "Nghe được câu này của ngươi càng làm ta thêm vui vẻ, tới đây, ối chà, ngươi mau nhìn thêm tí nữa đi, sau này không còn cơ hội để nhìn đâu đấy, ồ, đúng rồi."
Hắn móc tất cả các vật phẩm từ trên người mình ra, sau đó nhét chúng vào nhẫn không gian: "Tiện ghê nha, sau này không cần phải mang nhiều đồ nặng như vậy nữa."
"......" Lục tổng quản giật giật khóe mắt nhìn U Diệp hết nhét đồ vào nhẫn không gian lại lấy đồ ra khoe, nói: "Ngươi nhỏ máu lên nhẫn là có thể nhận chủ, sau này có người cướp nhẫn không gian của ngươi thì cũng không dùng được."
U Diệp nhanh chóng cắn đầu ngón tay, nhỏ máu lên nhẫn, tức thời chiếc nhẫn phát sáng, báo hiệu nhận chủ thành công.
Đám thuật sư đánh chủ ý lên nhẫn đành phải từ bỏ.
U Diệp vui vẻ nhìn nhẫn trên ngón tay, hỏi Lục tổng quản: "Hạng nhất là một cái vòng tay màu đỏ đúng không?"
Lục tổng quản nói: "Đây là một Linh Khí."
"Linh Khí?" Mọi người khó hiểu.
Lục tổng quản giải thích: "Hẳn là mọi người đã nghe nói về Tiên Khí rồi đi?"
Mọi người khϊếp sợ: "Chẳng lẽ nó là Tiên Khí?"
"Tất nhiên không phải, nó thấp hơn Tiên Khí một đẳng, nhưng lại cao hơn một đẳng so với Pháp Khí mà chúng ta dùng, nên mới gọi là Linh Khí, nói cách khác, phẩm cấp của nó lợi hại hơn bất kỳ các món Pháp Khí đỉnh cấp ở trên đời này."
Cho dù không phải là Tiên Khí cũng khiến mọi người hâm mộ đố kỵ không thôi.
Mắt Tuyển Hành sáng lên, nhanh chóng đeo vào tay, sử dụng linh lực để điều khiển nó, lập tức, vòng tay ôm trọn toàn bộ tay hắn như bao tay, trên mu bàn tay có thêm một cái vòng màu đỏ, nhìn rất bình thường nhưng lại có thể cảm nhận được sức mạnh cường đại và linh lực dao động của nó, khác hoàn toàn pháp khí.
Lục tổng quản cho hắn lời khuyên: "Trước khi ngươi dùng quen nó thì đừng tùy tiện sử dụng, tránh đả thương người khác."
Tuyển Hành gật đầu, thu Linh Khí về, xoay người trở về vị trí.
U Diệp nói: "Không tồi a."
Tuyển Hành cũng rất hài lòng về Linh Khí.
Phát thưởng xong, Lục tổng quản chính thức tuyên bố với mọi người: "Tỷ thí đến đây kết thúc, nửa tháng sau ta sẽ mở thông đạo đưa mọi người về nước, trong vòng nửa tháng này, mọi người cứ vui chơi thoải mái, đừng bỏ lỡ cơ hội giao du với người của các quốc gia khác."
"Keng — —" tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Trọng tài tuyên bố: "Giải tán."
U Diệp lập tức bay về chỗ đám Ô Trúc.
Ô Hi vội vàng hỏi: "Đại tẩu có thể cho muội mượn nhẫn không gian xem không?"
U Diệp tháo nhẫn xuống đưa cho nàng.
Ô Hi nhận rồi nghiêm túc nhìn: "Không khác chiếc nhẫn trên tay Dực ca cho lắm, nhẫn nhỏ như vậy thật sự có thể chứa nhiều đồ sao?"
"Ngoại trừ vật sống thì có thể nhét cả một căn nhà vào cũng được." U Diệp tháo ngọc bội trên eo nhét vào không gian, sau đó lấy ra: "Rất tiện lợi."
Ô Hi nhìn ngọc bội biến mất khi chạm vào nhẫn, không khỏi mở to mắt: "Thần kỳ quá!"
Từ đó đến giờ nàng chưa từng nghe nói về nhẫn không gian.
Ô Thần Lưu cũng cực kỳ hâm mộ vận khí của U Diệp: "Chợ đen đúng là một nơi thần bí, có thể mở thông đạo thông đến khắp nơi, còn lấy ra nhiều đồ mà cả bốn tộc và các quốc gia khác đều chưa gặp bao giờ, có thể thấy thân phận của chủ nhân chợ đen rất không bình thường."
Mấy người Ô Nhược yên lặng nhìn nhau.
Ô Trúc nói: "May mà nhẫn có thể nhận chủ, nếu không chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đoạt."
Quản Đồng khẽ cười nói: "Linh Khí của hạng nhất cũng rất tốt."
"Đúng vậy." Ô Thần Lưu gật đầu: "Mấy món vũ khí trên thế gian này, ngoại trừ Tiên Khí được quốc gia bảo vệ thì có Linh Khí này là tốt nhất."
Ô Nhược nói: "Những món Tiên Khí đó là được tiên nhân lưu lại, hiện nay đã qua nhiều năm rồi, tiên khí trong Tiên Khí đã cạn dần, nếu lấy ra dùng cũng chưa chắc so được với Linh Khí của hạng nhất."
Cậu từng dùng Tiên Khí rồi, nhưng lúc đánh nhau với quỷ sai thì bị hỏng.
"Quả thật là vậy."
Ô Tiền Thanh nói: "Bây giờ chúng ta nên hồi phủ nhanh đi thì hơn."
Ô Hi nghi hoặc: "Sao vậy? Cha bận gì sao?"
Ô Tiền Thanh tức giận nói: "Hiện giờ vừa phát thưởng xong, chắc chắn có rất nhiều người đánh chủ ý lên phần thưởng, nơi này không còn an toàn nữa."
U Diệp gật đầu: "Đúng vậy."
Bọn họ vừa dứt lời, liền nghe có người kêu: "Có người đoạt phần thưởng."