Bạch Chỉ gật đầu.
Hắn chính là cháu trai của Bạch quản gia.
Bạch Chỉ nói:
"Một phần ba quân doanh đã nhiễm bệnh, có vài người... sắp..."
Hắn liếc nhìn chúng ta, rồi nuốt lại nửa câu sau.
Ta nghe hiểu—có những người đã không thể cứu được nữa.
Thạch ma ma cũng hiểu, lặng lẽ lau khóe mắt.
*
Không thể nhịn được nữa!
Lời thề Hippocrates* chấn động trong đầu ta.
(* Ở nhiều quốc gia, trong đó có Việt Nam, các thầy thuốc phải đọc Lời thề Hippocrates khi chuẩn bị ra trường để hành nghề. Lời thề này được các sinh viên Y khoa đọc và nguyện làm theo trong lễ tốt nghiệp.)
Linh hồn của một sinh viên y khoa 985 thức tỉnh.
Trước ranh giới sinh tử, không thể sợ hãi.
Người làm y, cần có lòng nhân.
Ta hít sâu một hơi, bước đến trước mặt Thư Bình Phong, hành lễ rồi nói thẳng:
"Tướng quân, ta có cách trị dịch nhiệt đới."
*
Thư tướng quân nhướng mày, còn chưa kịp lên tiếng, Bạch Chỉ đã giành lời:
"Cô là ai? Dịch nhiệt đới không phải chuyện nói suông, đừng có ăn nói hàm hồ, quấy nhiễu tâm trí tướng quân!"
Ta mặc kệ hắn, chỉ nhìn thẳng vào Thư Bình Phong, nói:
"Cổ thư có ghi chép về dịch nhiệt đới, có phương thuốc."
"Thanh hao một nắm, ngâm một thăng nước, vắt lấy nước cốt, uống hết."
Trong ánh mắt chăm chú của Thư Bình Phong, ta chậm rãi đọc từng chữ trong phương thuốc.
Bạch Chỉ kinh ngạc:
"Thanh hao?"
Ta gật đầu khẳng định.
Thư Bình Phong nhìn ta, ta bình tĩnh đối diện với hắn.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi quyết định ngay:
"Theo ta đến quân doanh."
Ta nói:
"Xin chờ một chút."
Hắn nhíu mày.
Ta nói:
"Ta cần sắp xếp vài việc trước."
Ta chỉ vào Thạch ma ma, Thạch Mài, Thư Vận Nhi—một già hai trẻ.
Thư Bình Phong gật đầu, nói:
"Có việc gì, cứ dặn dò Bạch quản gia."
Ta nói với Bạch quản gia:
"Thạch ma ma mang theo trứng giống và hạt giống rau."
Hắn nói:
"Ta sẽ chọn một mảnh đất tốt trong phủ để bà ấy trồng trọt."
Ta nói:
"Ta mang theo nữ nhân kéo sợi, cần làm màn lưới chống muỗi."
Hắn nói:
"Lập tức sai người đo kích thước giường."
Ta nói:
"Ta mang theo thợ rèn, cần rèn sắt để làm lưới sắt mịn nhất."
Hắn nói:
"Sẽ lập lò rèn ngay trong phủ."
Ta nói:
"Không thể để Thạch Mài và Thư Vận Nhi đến những nơi có nhiều muỗi."
Hắn gật đầu đồng ý.
Sắp xếp xong mọi việc, ta cùng Thư Bình Phong đến quân doanh.
*
Cảnh tượng trước mắt còn bi thảm hơn ta tưởng tượng.
Những người nhiễm bệnh bị tập trung lại một chỗ.
Cả viện không có ai có thể đứng vững.
Người bệnh nhẹ dựa vào giường, tuyệt vọng nhìn những bệnh nhân nặng.
Người bệnh nặng nằm trên giường.
Sốt cao, hôn mê, rét run…
Khắp nơi, bầu không khí tràn ngập hơi thở tử vong.
Mười lăm vị quân y, đã có tám người nhiễm bệnh.
Những binh sĩ chưa nhiễm bệnh đứng bên ngoài bệnh viện, lo lắng nhìn vào trong, tâm trạng hoảng loạn.
*
Thư Bình Phong cùng ta quan sát một vòng.
Hắn hỏi:
"Có giống như ghi chép trong cổ thư không?"
Ta nói:
"Giống hệt."
Hắn siết chặt nắm đấm, hơi chần chừ, rồi hạ quyết tâm.
Hắn nói:
"Thạch Đậu, giao cho cô."
Bạch Chỉ vội vàng ngăn cản:
"Tướng quân, đây là chuyện sống còn, sao có thể tin tưởng một kẻ..."
Thư Bình Phong không chút do dự cắt ngang:
"Thạch Đậu cô nương đáng tin cậy. Phương thuốc trị bệnh cho Vận Nhi cũng là nàng tìm được trong cổ thư."
Bạch Chỉ sững sờ, rồi chắp tay hành lễ với ta:
"Vậy thì xin nhờ cô nương ra tay cứu giúp."
*
Ta lập tức lấy giấy bút, vẽ ra hình dáng của thanh hao, đưa cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ cầm lấy, chăm chú quan sát.
Thư Bình Phong hỏi:
"Hoa Diên có loại dược thảo này không?"
Bạch Chỉ nói:
"Hình như có, nhưng ta không chắc."
Ta nói:
"Dẫn ta đi tìm."