Trong lòng nghi ngờ, bà lén tìm thầy bói đến xem.
Vì đây là chuyện hệ trọng, ông thầy rất thận trọng, mất ba ngày trời mới đưa ra kết luận: Thôi Uyển Nhi không khắc mẹ, chỉ là phúc mỏng.
Phúc mỏng thì không sao.
Lâm phu nhân lập tức dẹp bỏ ý định từ hôn.
Nhưng mà, phúc mỏng? Nghĩa là không thể vượng phu.
Bà cảm thấy trước kia vì Thôi Uyển Nhi mà bắt con trai phải giữ thân như ngọc, đúng là thiệt thòi cho nó.
Bây giờ còn bắt nó giữ gìn thêm ba năm nữa ư? Vì một người mệnh bạc thì không đáng!
Nghĩ tới nghĩ lui, hôn ước vẫn giữ nguyên, nhưng trong phòng con trai thì không thể để trống được nữa, phải sắp xếp cho hắn một nữ nhân.
Bà quyết định chọn hai nha hoàn trong phủ để làm thông phòng cho con trai, vừa là người mình, vừa dễ kiểm soát, không lo gây sóng gió.
Nhà Thôi gia biết tin cũng rất thông cảm.
Dù sao thì với điều kiện như Lâm thiếu gia, một nam nhân vừa giàu có vừa trưởng thành, thì vốn dĩ phải tam thê tứ thiếp từ lâu rồi.
Bàn bạc với Lâm lão gia xong, Lâm phu nhân liền ra quyết định.
Tin tức vừa lan ra, các nha hoàn có nhan sắc trong phủ đều nhao nhao phấn khởi, ai cũng ăn diện lộng lẫy, tranh nhau đến chỗ Lâm phu nhân nịnh bợ lấy lòng.
Thạch ma ma nhìn gương mặt đen nhẻm vì khói bếp của ta, chậc lưỡi nói: "Ta để dành cho ngươi ít nước vo gạo, ngươi chịu khó rửa mặt, mười ngày sau là da dẻ trắng trẻo lại ngay."
Ta cầm một củ khoai lang, hỏi bà: "Hôm nay nướng một củ được không?"
Hôm nay bếp phải lo nhiều món, không thể nướng nhiều, ta chỉ xin một củ thôi.
Thạch ma ma trợn mắt: "Ngươi có thể có chút tiền đồ được không hả?"
Ta xoa xoa bụng, tội nghiệp nhìn bà.
Bà thở dài, chấp nhận: "Thôi được rồi."
03
Lâm phu nhân đã định sẵn hai nha hoàn vừa xinh đẹp vừa dẻo miệng.
Một người là nha hoàn thân cận bên bà, người còn lại là con gái của quản gia, sinh ra và lớn lên trong phủ.
Cả hai đều là người đáng tin cậy, một lòng vì phu nhân.
Thạch ma ma nói: "Phu nhân đã sắp đặt từ trước rồi, cái gọi là tuyển chọn chẳng qua chỉ làm cho thiếu gia xem thôi."
Ta gật đầu: "Phải rồi, nữ nhân bên cạnh con trai, tất nhiên phải đồng lòng với mình. Làm mẹ chồng ai mà chẳng như thế."
Thạch ma ma lườm ta: "Ngươi biết gì mà nói? Ngươi đã từng gả chồng đâu."
Ta cười: "Nhưng con nghe nhiều rồi mà."
Các đại nha hoàn, tiểu nha hoàn trong phủ đều thích chạy đến chỗ ta, một nha hoàn đốt lò chẳng ai để ý, có chuyện gì cũng đến đây tán gẫu đôi câu.