Còn ta trốn trong bếp lặng lẽ nấu một bát mì, cũng bị hạ nhân bưng thức ăn cướp đi ăn mất, rồi nhìn ta khoanh tay cười lạnh:
"Chưa được lão gia phu nhân và đại tiểu thư cho phép, sao ngươi dám ăn trộm đồ của tiểu trù?"
Ta biết, Đường Thính Nguyệt rất hận ta.
Nàng ta luôn cho rằng, những chuyện xui xẻo như bị câm sau khi ốm đau, lẽ ra phải xảy ra với ta mới đúng.
Mà cuộc sống hoàn mỹ không tì vết của nàng ta, lại xuất hiện chuyện như vậy, đúng là ông trời không có mắt.
Hừ.
Theo ta thấy, đây là lần duy nhất ông trời mở mắt.
Quản gia phạt ta không được ăn tối, đêm hôm đó ta đói đến mức lồng n.g.ự.c dán vào lưng, xoa bụng ngồi dưới gốc cây ngắm trăng, không nhịn được mà nhớ đến mẫu thân của ta.
Phụ thân ta rất ít khi đến viện của bà, cũng từng khen bà hiền lành dịu dàng, không gây chuyện thị phi.
Thiếp thất mà ông ấy nạp vào phủ rất nhiều, đủ loại kiểu hình, nhưng vì thủ đoạn của đích mẫu, không có thiếp thất nào khác sinh được con cái.
Mà trước khi vào Đường phủ, mẫu thân ta vốn là thợ thêu, tay nghề rất giỏi.
Bà tính tình trầm tĩnh, ngoan ngoãn, còn ta lại có tính phản nghịch, không chịu học nữ công, càng không chịu mềm mỏng, thậm chí còn dành dụm tiền tiêu vặt hai năm mua một con d.a.o bạc nhỏ, giấu bên mình, lúc nào rảnh rỗi lại lấy ra nghịch.
Mỗi khi lúc đó, mẫu thân ta sẽ mỉm cười nhìn ta, nói: "Yến Yến sau này sẽ làm nữ tướng quân."
Nhưng cuối cùng ta đã làm bà thất vọng.
Ta không trở thành nữ tướng quân, chút phản nghịch nhỏ nhoi của ta bị lễ giáo và quy củ khuê các trói buộc từng lớp từng lớp, đến mức không thể phản kháng số phận, thay thế Đường Thính Nguyệt gả vào Nhiếp chính vương phủ, một lần nữa trở thành chim trong lồng.
Hình như đời này qua đời khác, những người nữ tử sinh ra đã mang theo xiềng xích, số phận luôn như vậy.
Sau khi bà mất, Đường Thính Nguyệt đã từng đến hậu viện thăm ta.
Lúc đó nàng ta chưa bị bệnh, cái miệng xinh đẹp vẫn có thể nói chuyện, chỉ tiếc là lời nói ra không được êm tai cho lắm.
Nàng ta mỉm cười đến gần ta, giọng nói ngọt ngào như tẩm mật, lại như hoa mang độc:
"Nhìn mẫu thân của ngươi xem, nếu an phận thủ thường, ít nhất ngươi cũng được làm con gái Đường gia. Nhưng bà ta không giữ phụ đạo, hành vi đê tiện, liên lụy đến ngươi cũng thành nghiệt chủng - ngươi có hận bà ta không?"
Ta đột nhiên mở mắt ra, ngoài cửa sổ đang mưa phùn rả rích.
Tú Nhi mừng rỡ đến gần: "Vương phi tỉnh rồi! Người sốt cao không hạ, đã hôn mê suốt một ngày rồi!"
Ta mở miệng: "Cảnh Hành đâu?"
Vẻ mặt của Tú Nhi lập tức trở nên kinh ngạc: "Vương phi... nói được rồi sao?"
Ta cũng rất kinh ngạc.
Sao vậy, Cảnh Hành lại không nói cho bọn họ biết chuyện ta mạo danh thay thế Đường Thính Nguyệt sao?
Đang ngẩn người, Tú Nhi vỗ tay một cái, giọng nói vui mừng:
"Nếu Vương gia biết chuyện này, nhất định sẽ rất vui - chỉ là, sao Vương phi đột nhiên...?"
Ta nhìn ra sự nghi ngờ của nàng ấy, cười gượng hai tiếng: "Có lẽ là kỳ tích y học."
Tuy nhiên, cho đến khi ta dùng bữa trưa xong, lại uống thuốc, cũng không gặp Cảnh Hành.
Tú Nhi nói: "Đêm qua trong cung có thánh chỉ khẩn cấp, triệu Vương gia vào cung yết kiến. Vương gia đi cả đêm chưa về, trước khi đi đã đặc biệt dặn dò nô tỳ, nhất định phải chăm sóc Vương phi thật tốt, nếu... nếu..."
Ta nhíu mày: "Nếu cái gì?"
"Nếu người nhà của Vương phi đến, cứ chặn lại ở bên ngoài, không cho bọn họ gặp Vương phi."
Chỉ vài lời ngắn ngủi, nhưng ta lại nghe ra được một tia u ám trước cơn bão.
Khi Tiên đế còn sống, vì chán ghét mẫu phi của Cảnh Hành nên cũng không sủng ái chàng.
Cảnh Hành lưu lạc dân gian bốn năm, Tiên đế chưa từng có ý định tìm chàng về, nhưng trước khi lâm chung lại đột nhiên hao tâm tổn sức, có lẽ là vì... Tân đế còn nhỏ, mà mấy vị Hoàng tử trong cung đều đang như hổ rình mồi, sợ giang sơn không ổn định.
Tuy nhiên, giờ đây, Tân đế ngày càng lớn, cánh đã cứng cáp, liền muốn thu hồi quyền lực.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp