Nhìn gần, ta bỗng nhiên sững người, giơ tay lên sờ, mới phát hiện trên mỗi cảnh vật và cỏ cây, đều dùng chỉ ẩn thêu lên những chữ không nhìn thấy nhưng có thể sờ thấy được.
"Cây đào của Yến Yến."
"Con bướm của Yến Yến."
"Yến Yến cùng ta."
Trong nháy mắt, nước mắt ta như mưa.
Đêm hôm đó, Cảnh Hành ôm ta, kiên nhẫn và tỉ mỉ dỗ dành suốt cả đêm.
"Trước kia là Yến Yến cùng nhạc mẫu, sau này là Yến Yến cùng ta."
Nhưng sau khi trời sáng, trong cung bỗng nhiên có người đến, đưa chàng đi.
"Nhiếp chính vương tự ý xông vào nhà mệnh quan triều đình, không coi ai ra gì, khinh thường Hoàng thượng, hãy đưa đến cấm cung chờ xử lý."
Người nam nhân trung niên cưỡi trên con ngựa ô đỏ cười toe toét kia, lông mày có mấy phần giống với vị hôn phu của Đường Thính Nguyệt.
Trường Ninh Hầu.
Ta chắn trước ngựa chàng: "Vương gia chỉ là cùng ta về nhà mẹ đẻ một chuyến, lấy di vật mà mẫu thân ta để lại cho ta, sao lại gọi là tự ý xông vào?”
Hắn khinh thường nhìn ta: "Là thánh chỉ của Hoàng thượng, nếu Nhiếp chính vương phi có nghi ngờ, không bằng cùng đi đến cấm cung, chờ Hoàng thượng đến thẩm vấn?"
"Yến Yến, về đi." Cảnh Hành ở bên cạnh thản nhiên nói.
Đao kiếm kề cổ, thần sắc chàng vẫn ung dung, không hề có chút kinh hoảng nào, "Đêm qua gió to, nàng ngủ không ngon, về nghỉ ngơi cho tốt đi."
Sau khi Cảnh Hành bị đưa đi, ta mặt mày tái nhợt trở về phủ, đi thẳng đến thư phòng của chàng.
Muốn gán tội thì tội gì chẳng được.
Nếu như Tiên đế thật sự để lại một đạo mật chỉ, bị Cảnh Hành giấu trong cái hộp đó, nhất định chính là thứ mà đương kim Hoàng thượng kiêng dè nhất.
Ta mặt mày tái mét, quay sang tìm cái hộp đó trong thư phòng, tìm kiếm hồi lâu cuối cùng cũng mò ra được cơ quan của một ngăn bí mật.
Mở ra, bên trong hộp lại là một đôi trâm cài bằng bạc cũ kỹ nhưng sạch sẽ.
Ba năm trước, đêm trước khi Đường Thính Nguyệt trở thành người câm, ta đã từng bị một trận ốm nặng.
Sốt cao không hạ, dưới sự chỉ thị của đích mẫu, cũng không có ai đến chăm sóc.
Ban đêm ta gắng gượng dậy uống nước, mơ màng thấy một bàn tay đưa ra đỡ ta, chất lỏng mát lạnh rót vào cổ họng, dường như có mùi thuốc.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, vậy mà đã khỏi được sáu bảy phần.
Chỉ là chiếc trâm cài cũ kỹ trên tóc biến mất, có lẽ là rơi ở đâu đó, bị người ta nhặt được rồi.
Còn bàn tay đêm hôm trước đó, ta vẫn luôn cho rằng đó là mơ.
Đang ngẩn người ôm chiếc hộp, phía sau bỗng nhiên vang lên giọng nói của Tú Nhi: "Trong lòng Vương gia vẫn luôn nhớ đến Vương phi, bao nhiêu năm nay, vẫn luôn như vậy."
"Thứ mà Vương phi muốn tìm, từ lâu đã ở ngay trong tầm tay người."
Ta bỗng sực tỉnh, bước nhanh về phòng, mở hộp trang sức của mình ra. Quả nhiên, trong một ngăn bí mật giấu chồng bạc dày cộp, ta tìm thấy một cuộn lụa màu vàng sáng nhỏ.
Cuối cùng ta cũng được thấy trên mật chỉ mà quân vương lo sợ kia rốt cuộc viết gì.
"Nếu tân quân bất tài, có thể thay thế."
Vỏn vẹn chín chữ, lại kinh thiên động địa.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp