Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ Chương 10: Chương 10

[Cập nhật lúc: 11:26 02/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Nhiếp Chính Vương Vô Sỉ - Chương 10: Chương 10 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ta bỗng chốc như rơi xuống hầm băng.

Cảnh Hành lần này bị thương rất nặng.

Lưỡi đao cắm sâu vào xương vai rồi lại bị rút ra, đại phu nói, chàng còn uống rượu, gắng gượng cưỡi ngựa về phủ, trên đường xóc nảy, vết thương càng bị rách toạc, m.á.u thịt lẫn lộn.

Suốt ba ngày, Cảnh Hành cứ mê man rồi lại tỉnh, vật lộn trong cơn đau.

Ta luôn túc trực bên giường chàng, ngay cả đại phu nhìn thấy cũng vô cùng cảm động: "Tấm lòng Vương phi dành cho Vương gia thật là trời đất chứng giám."

Ta cười gượng: "Chỉ là không muốn bị chôn theo thôi."

Đại phu thấy sắc mặt ta không tốt, không dám nói thêm gì nữa.

Ta không phải chưa từng xem những cuốn thoại bản diễm tình, cũng biết hai chữ "thế thân" có ý nghĩa gì.

Nghĩ đến sự thân mật, quấn quýt của Cảnh Hành dành cho ta ngay từ đầu, và tiếng gọi "sư muội" trong cơn mê sảng đêm đó, bỗng cảm thấy sự rung động khó kìm nén trong lòng thật khó xử.

Ngày thứ tư, Cảnh Hành cuối cùng cũng hạ sốt tỉnh lại.

Mấy ngày nằm liệt giường, vết thương trên vai lại bị khoét thêm một mảng thịt, khuôn mặt tuấn tú của chàng giờ đây phủ một lớp trắng bệch không chút huyết sắc.

Cúi đầu nhìn xuống, thật xinh đẹp mà yếu ớt.

Vừa mở mắt ra đã thấy ta, tâm trạng chàng rõ ràng rất tốt: "Vất vả cho Yến Yến đã luôn canh giữ bên ta."

Ta nói giọng châm chọc: "Có gì mà vất vả, chẳng qua là bổn phận của thế thân thôi."

Thấy đôi mắt trong veo của chàng nhìn ta vẻ vô tội, ta cảm thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại, quay người bỏ đi: "Ta đi xem thuốc sắc đã được chưa."

Mấy ngày sau đó, giọng điệu ta nói chuyện với Cảnh Hành đều không hề ôn hòa, nhưng ánh mắt chàng nhìn ta vẫn luôn sâu thẳm và bao dung.

Như thể thật sự yêu ta sâu đậm.

Cuối cùng ta không nhịn được nữa, đặt mạnh bát thuốc xuống bàn, lạnh lùng nói:

"Nếu chàng đã yêu sư muội chàng sâu đậm như vậy, thì nên nghĩ cách cưới nàng ấy. Chứ không phải cưới ta, giả vờ có tình cảm với ta, rồi ngày ngày đối diện với ta lại âm thầm tưởng nhớ đến nàng ấy."

Cảnh Hành ngạc nhiên nhìn ta.

Ta thở dài một hơi: "Chàng không ngờ rằng ta đã phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi sao? Cảnh Hành, ngày hôm đó chàng hôn mê gọi tên sư muội chàng, đã sớm bộc lộ tâm ý thực sự của chàng rồi, không cần phải diễn kịch trước mặt ta nữa."

Chàng vốn đang dựa vào đầu giường, vẻ mặt còn chút mệt mỏi, nhưng nghe thấy lời này, lại hơi nghiêng đầu sang một bên, che miệng cười.

Cử động mạnh quá, có lẽ đã động đến vết thương chưa lành trên vai, sắc mặt Cảnh Hành hơi tái đi, nhưng ánh mắt lại long lanh, có một vẻ đẹp rực rỡ đến chói mắt.

Cười xong, chàng mới nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, ta quả thật có một sư muội."

Hừ, không diễn được nữa rồi chứ gì.

"Nàng ấy tuy xuất thân danh môn, nhưng vì là thứ nữ, nên không được phụ thân yêu thương, lại còn bị đích mẫu và tỷ tỷ ức h.i.ế.p nhiều năm."

Hay lắm, ngay cả thân phận cũng giống ta đến vậy.

Xem ra Cảnh Hành chọn ta làm thế thân cũng tốn không ít công sức.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp

Truyện mới