Tiêu Ứng Hoài đột nhiên siết chặt toàn thân.
Mà thiếu niên trong lòng hắn thì ý thức mơ hồ, hoàn toàn không biết mình đang làm gì, chỉ theo bản năng tìm đến nơi mát mẻ, hơi thở nóng rực phả thẳng lên cổ Tiêu Ứng Hoài.
"Ngươi né cái gì... ngoan ngoãn nằm yên!"
Tống Kiệm nheo mắt lại, hận không thể bám dính lên người trước mặt. Vậy mà người này lại dám né hắn, thật quá đáng!
"Á u..." Tống Kiệm há miệng cắn vào cổ hắn, khuôn mặt đỏ bừng, hừ hừ: "Biết lợi hại của trẫm chưa!"
Yết hầu Tiêu Ứng Hoài trượt lên xuống, làn da nơi đó cũng ửng lên sắc đỏ mơ hồ. Hắn không tránh né thiếu niên đang áp sát nữa, mà lập tức bế bổng người lên.
Hắn xoay người gọi người: "Cung Đức Phúc, mời thái y."
Thái y đến rất nhanh, nhưng quá trình bắt mạch thì chẳng dễ dàng chút nào.
Có lẽ vì quá khó chịu, thiếu niên cứ rúc mãi vào lòng ám vệ, khiến thái y vã cả mồ hôi, phải điều chỉnh một tư thế cực kỳ vặn vẹo mới bắt được mạch.
"Bệ hạ không có gì đáng ngại, chỉ là nội hỏa vượng quá mức, lão phu sẽ lập tức cho người chuẩn bị *dược dục cho bệ hạ."
*Tắm thuốc