Dịch: LTLT
Dụ dỗ
Trì Thanh không nghe ra được rốt cuộc bài thăm dò này của Giải Lâm là có ý gì.
Còn Giải Lâm hỏi xong, thấy Trì Thanh hạ dao xuống, cắt tảng thịt bò thành từng miếng, toàn bộ tưởng tượng vừa rồi đều bỏ phí.
…
Nói thật, sở thích này hắn không làm được.
Bây giờ hắn cũng không thể nhảy từ trên lầu xuống, sau đó biến thành một cái xác.
Trong lúc ăn cơm, Trì Thanh nhận ra Giải Lâm bình thường luôn nói nhiều đến mức khiến người khác muốn bịt miệng hắn bây giờ lại yên lặng hiếm thấy, yên lặng ăn cơm xong, yên lặng rửa chén đũa, sau đó yên lặng dọn dẹp sạch sẽ cát mèo trong ánh mắt không thân thiện của con mèo.
Lúc tiễn hắn, Trì Thanh không kìm được hỏi: “Đồ ăn tôi nấu dở lắm sao?”
Giải Lâm quyết định về nhà suy nghĩ cho kỹ, sắp xếp chiến lược: “Không có, là cuộc đời tôi gặp lận đận thôi.”
Trì Thanh nói thầm, ăn bữa cơm thôi đâu ra lận đận vậy?
Anh hoàn toàn không biết, mình chính là lận đận mà Giải Lâm gặp trên đường đời.
Buổi tối về, Giải Lâm tắm rửa xong lại kéo Ngô Chí ra khỏi chốn ăn chơi.
Tóc hắn ướt sũng, nhỏ nước xuống đất, hắn vừa lau tóc vừa hỏi: “Hỏi chú mày chuyện này, mấy chiêu trước đây tao bày chiêu nào dùng tốt nhất?”
Ngô Chí mới uống quá hăng, giơ chai Champagne nhảy trên ghế dài, hét lớn: “Gì cơ? Chiêu nào?”
Giải Lâm: “… Cho chú mày hai phút, tìm chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.”
Lúc giọng nói Ngô Chí xuất hiện lại, xung quanh đã yên tĩnh hơn nhiều: “Chiêu gì cơ?”
Giải Lâm vuốt tóc: “Mấy chiêu tán tỉnh tao bày trước đây đó.”
Ngô Chí nghi ngờ rượu vào trong miệng mình e rằng lúc ra đều rót vào trong đầu của Giải Lâm: “Mấy cái đó không phải anh dạy em sao? Anh còn hỏi em á?”
Giải Lâm vì lúc đối diện với Trì Thanh không nghĩ ra được gì nên mới hỏi gã.
Một lát sau, Giải Lâm kéo khăn lông đang vắt ở cổ xuống, giọng điệu mất kiên nhẫn gần giống người bình thường cũng chỉ lộ ra trước mặt người khá thân thiết: “Trí nhớ không tốt, quên rồi. Sao chú mày nói nhiều thế? Hỏi thì trả lời đi.”
Ngô Chí nghĩ: “Theo sở thích của người đó?”
Advertisement
“…”
Nếu vấn đề này dựa theo cách giải này, vậy thì lại phải quay về điểm xuất phát không khác gì tự sát.
Giải Lâm hỏi: “Còn gì nữa, bình thường tao dạy chú mày nhiều như thế, chú mày nghĩ nửa ngày rặn ra được nhiêu đó. Mấy lời nói của tao đều đổ vào đầu heo rồi à?”
Ngô Chí: “Để… để em nghĩ tiếp.”
Ngô Chí ngồi xổm bên đường, bị gió lạnh thổi cho tỉnh táo hơn: “Em nhớ trước đây anh nói… Người trưởng thành dựa vào dụ dỗ? Chiêu đấy cũng rất có ích.”
Giải Lâm lặp lại hai chữ “dụ dỗ”.
Mấy phút sau, Trì Thanh khó khăn lắm mới nằm lên giường. Từ sau khi Giải Lâm đi, anh tiến hành một buổi đàm phán dài nửa tiếng đồng hồ với con mèo kia: “Không được vào phòng, nửa đêm đừng cào cửa, phòng khách, phòng ngủ trống với phòng sách, ba chỗ này muốn ở chỗ nào thì ở chỗ đó, nghe thấy chưa?”
Mèo: “Meo?”
Trì Thanh: “Nếu mày không nghe lời, tao kêu người ở đối diện qua giải quyết mày.”
Mèo: “…?”
Giải Lâm cũng khá có tác dụng, giống như ma quỷ mà hồi nhỏ nhắc đến tên thì có thể dọa trẻ con khóc. Con mèo kia chần chừ ngồi trước cửa phòng ngủ của Trì Thanh, dùng ánh mắt cực kỳ muốn vào nhìn cánh cửa kia mấy lần, cuối cùng vẫn không vào, thậm chí còn lùi về sau mấy bước.
Nhưng Trì Thanh mới nằm lên giường, tên “ma quỷ” ở đối diện gửi tin nhắn đến.
– Ngủ chưa?
Trì Thanh đáp: Ngủ rồi.
– Cậu đang trả lời tin nhắn trong mơ sao?
Mấy phút sau, Giải Lâm lại gửi đến hai chữ.
– Mở cửa.
Trì Thanh mở cửa: “Làm cái gì?”
Tóc Giải Lâm còn ướt, vừa rồi nói chuyện với Ngô Chí xong, hắn lại quay vào nhà tắm làm ướt mái tóc nãy giờ lau khô. Con mắt hắn hơi nheo lại, vẻ mặt hơi mệt mỏi, cổ áo tính toán chính xác mở đến dưới xương quai xanh. Mùi sữa tắm trên người hắn rất rõ ràng, lúc bay đến còn mang theo chút hơi lạnh: “Máy sấy nhà tôi hư rồi, nhà cậu có máy sấy không?”
Trì Thanh: “Chờ chút.”
Con mèo kia không ngờ mình đã ngoan ngoãn nghe lời nằm ngủ trong nhà khách, Trì Thanh vẫn thả tên ở đối diện vào nhà. Đuôi nó dựng thẳng lên, mặt trợn tròn làm tư thế phòng bị, nhìn Trì Thanh rồi lại nhìn Giải Lâm. Sau khi vào, người kia cúi đầu sửa soạn tay áo, rồi kéo cổ áo, cuối cùng ngồi xuống cố ý chọc nó.
Hai tay Giải Lâm cầm lấy hai móng trước của mèo, lại gần tai nó nói: “Chẳng phải mày ghét tao sao, cho mày một cơ hội, cào tao một cái.”
Con mèo ra sức vùng vẫy trong tay hắn.
“Meo (Anh bị điên à)!”
Giải Lâm vừa mới vén tay áo lên, cổ tay sạch sẽ, mỉm cười thương lượng với nó: “Gặp người mình ghét chỉ biết chạy là vô dụng, cái móng dài của mày mọc ra để làm gì, có biết cào người không? Cào xong thì tao thả.”
Con mèo càng ra sức vùng vẫy trong tay hắn hơn, dù nó không thích Giải Lâm nó cũng không muốn cào hắn. Trong cuộc đời mèo của mình, nó chưa từng cào người, từ nhỏ đã được trại nuôi mèo dạy dỗ rất tốt.
Chó vội cũng biết nhảy tường, huống hồ là một con mèo.
Lúc đang giãy giụa, móng mèo vô tình cào trầy một đường trên cổ tay Giải Lâm.
Giải Lâm nhìn dấu vết trên cổ tay và mu bàn tay của mình, rất hài lòng thả nó ra: “Tuy không sâu… nhưng cũng đủ rồi, mày cào sớm chút chẳng phải không sao rồi à.”
Mèo trốn xuống dưới sô pha như bay: “Meo méo meo (Anh đúng là bị điên)!”
Thế là lúc Trì Thanh tìm được máy sấy bước ra khỏi nhà tắm đưa cho Giải Lâm thì phát hiện tổng cộng chưa đến hai phút, trên tay người này lại có thêm một vết thương sáng chói.
Trì Thanh: “…”.