Đợi sắc trời hoàn toàn tối, Dược Thiên Phàm mới đưa hai thị vệ bên người lặng lẽ xuất hiện ở phía sau Lân Vương phủ. Bình thường nơi này cho hạ nhân đưa thức ăn rửa chén bát ra vào, chỉ có ban ngày mới có người, chạng vạng sẽ khóa cửa, cũng không ai đi lại.
Trác Hồ sau khi cẩn thận xác nhận đúng là Dược Thiên Phàm, mới dẫn người đến thư phòng của Tiêu Chiến.
Vừa vào cửa, Dược Thiên Phàm liền cởi áo choàng cười nói.
- Muốn vào vương phủ của ngươi thật đúng là không dễ dàng, tiểu tư kia thật rất tận trách, sợ ta là giả mạo.
Tiêu Chiến chỉ ghế dựa đối diện cho hắn tọa, nói.
- Hắn từ nhỏ đi theo ta, tận tâm là tất nhiên. Nhưng vẫn còn là hài tử, mong ngươi rộng lượng.
Tiêu Chiến dùng từ hiển nhiên hơn vài phần tôn trọng so với trước đây ở Du quốc, dù sao khi đó Dược Thiên Phàm chỉ là Vương gia, sau đó mới là tân đế, hơn nữa hắn lại bắt cóc Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tôn trọng không nổi. Nhưng hiện tại đã khác, Dược Thiên Phàm đã ngồi ổn vị trí Hoàng đế, lại là khách của Đại Nghiệp, y làm Hoàng tử, tất nhiên phải lấy lễ đối đãi.
Dược Thiên Phàm nhướng mày, khoát tay
- Giữa ngươi với ta, khách khí cái gì? Ngươi đột ngột nói như vậy, ta sẽ không thích ứng được. Ta đến chỗ ngươi là muốn thả lỏng một chút, không cần cả ngày mang cái giá Hoàng Thượng, mong rằng Lân Vương gia coi ta như bằng hữu, như trước đây là tốt rồi.
Hắn cũng có thể hiểu lập trường cùng suy nghĩ của Tiêu Chiến, nhưng với hắn mà nói thật sự không cần.
Tiêu Chiến nhìn hắn, thấy hắn hình như thật sự không có gì thay đổi, liền không khách khí, hỏi.
- Ngươi đêm khuya đến, có việc gấp?
- Cũng không tính là gấp. Ta đến đây một là tới thăm ngươi cùng Lân Vương phi, hai là muốn hỏi ngươi về chuyện liên hôn một chút. Ta vốn đã sớm đến, nhưng nghĩ ngươi cũng không hy vọng người khác biết ước định ngầm của chúng ta, cho nên kéo dài mấy ngày. Sao không thấy Vương phi?
Dược Thiên Phàm cười nói, sau đó nhìn khắp nơi.
- Vương phi của bổn vương vì sao lại phải gặp ngươi? - Tiêu Chiến nhướn mày, lại khôi phục thái độ lúc trước.
(Đề nghị Vương gia đổi câu khác