"Ý anh là sao? Tâm trạng không tốt thì sẽ ghét em à?" Tôi vừa nức nở vừa nhìn anh ấy.
Ánh mắt Cố Duệ đầy yêu chiều, khóe miệng không thể ngừng cười.
"Anh không dám có tâm trạng xấu đâu." Anh ấy vuốt tóc tôi.
"Anh sợ có người lại khóc thảm hơn nữa."
Tôi ôm chặt Cố Duệ hơn, muốn tận hưởng thêm cảm giác ở trong vòng tay anh ấy
“Trời ơi, tôi đang nhìn thấy cái gì thế này? Tiểu Mễ, hôm nay cậu ra đường không xem ngày hoàng đạo à? Làm phiền người khác yêu đương sẽ bị sét đánh đấy.”
Đây là giọng của Hứa Phàm, nghe cậu ta nói xong mặt của tôi đều đỏ lên, vội vàng đẩy Cố Duệ ra.
"Không phải chứ, chuyện này sao lại trách tôi sao?" Tiểu Mễ bày ra vẻ mặt vô tội.
"Anh Duệ, hay là anh tiếp tục đi, bọn em ra ngoài đợi một lát?"
“Cũng được.” Cố Duệ nhàn nhã nhìn về phía hai người bọn họ.
Tiểu Mễ không vui chút nào: "Cố Duệ, anh là ma quỷ à?"
Sau đó, ánh mắt của cậu ta rơi vào người tôi, đầy bất lực: "Chị An Nhiên, chị đừng giận nhé, bọn em thật sự không biết..."
"Không, tôi..."
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa