Tôi đang rất phiền muộn, cực kỳ cực kỳ phiền muộn.
Tôi vừa nhận được điện thoại của mẹ, bà nói với tôi bà đang trên máy bay, máy bay sắp cất cánh rồi.
Tôi cho rằng bà lại chuẩn bị đi công tác, kết quả giây tiếp theo giọng nói tràn đầy hưng phấn truyền tới, “Con trai à, hai giờ sau chúng ta gặp lại.”
Tôi bị lời nói này của mẹ dọa đánh rơi di động, đến khi ngặt lên chỉ còn âm thanh tút tút.
Tôi run rẩy ấn gọi lại, một giọng nữ thông báo đối phương đã tắt máy bảo tôi gọi lại sau.
Bạn cùng phòng lấy vé xem phim xong thì trở về bên cạnh tôi, nhét cho tôi một túi bắp rang bơ rồi giơ hai ly đồ uống trên tay lên hỏi tôi muốn uống coca hay nước trái cây.
Coca hay nước trái cây tôi đều thích uống, không cố định, cơ bản là mỗi lần đi xem phim với bạn cùng phòng đều mua rồi cho tôi chọn trước, thứ còn lại là của cậu ấy.
Lúc nãy thấy bạn cùng phòng xếp hàng tôi đã nghĩ kĩ lần này sẽ chọn coca, nhưng vừa nhận được cuộc gọi của mẹ, đừng nói coca, nước sôi để nguội tôi cũng chẳng nuốt trôi. Chính chủ, rủ bạn đọc ch