4
Những ngày sau đó, tôi và Lục Huân ở chung rất vui vẻ.
Tính cách của anh thực sự quá tốt.
Sự xa lạ và khách sáo sau ba năm xa cách chỉ mất vài ngày là tan biến gần hết. Chúng tôi cùng thuộc khoa Quản trị Kinh doanh, chỉ riêng chuyện về đời sống đại học đã đủ để nói chuyện không dứt.
Nói về chuyện học, tôi luôn giỏi tiếng Anh nhưng lại kém môn Toán.
Vậy nên khi Lục Huân đề nghị kèm tôi tiếng Anh, tôi đầy tự tin từ chối.
"Không cần?" Anh cười cười.
"Trình độ hiện tại, có qua nổi CET-4* không?"
(*CET-4: Kỳ thi đánh giá năng lực tiếng Anh cấp đại học ở Trung Quốc.)
"Em từng làm bài thi thử CET-4 rồi." tôi hất cằm kiêu hãnh.
"Em được hơn 600 điểm lận!"
"Ồ." Anh rút ra một tập đề thi.
"Nhưng tối qua dì còn nhắn tin bảo anh phải giám sát em luyện tiếng Anh hai tiếng mỗi ngày, nói rằng muốn em giành suất trao đổi nước ngoài khi lên năm ba."
"Em đâu có muốn đi du học."
Tôi quay đầu lẩm bẩm: "Mà tại sao lên đại học rồi còn bị quản chứ?"
"Vậy thử một chút không?"
"Thử gì?"
Anh ngồi xuống trước mặt tôi, tay cầm xấp đề thi, mỉm cười nhìn tôi.
"Anh đã hứa với dì là sẽ trông chừng em, dù sao cũng phải có cái để báo cáo lại. Em chọn một đề trong đây, nếu đạt 600 điểm, anh sẽ không quản nữa, thế nào?"
"Như vậy, anh cũng có cái để nói với dì."
Nghe cũng hợp lý.
"Được!" Tôi đưa tay rút một đề thi.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa