Hạ đi mưa tới, trong ngày mưa dầm liên miên đầu tiên, Từ Tư Uyển cùng Oánh quý tần nhàn hạ ngồi dưới hành lang nấu trà.
Các nàng vốn định chơi cờ, có điều kỳ nghệ của Oánh quý tần quá kém, kỳ phẩm cũng không tốt, cứ không cam lòng mà muốn đi lại. Nhiều lần như vậy Từ Tư Uyển cũng chán, bởi vậy dứt khoát sai người dẹp bàn cờ, kéo nàng ấy ra ngoài hành lang ngắm mưa.
Mưa thu vừa tới, thời tiết liền lạnh. Từ Tư Uyển nấu trà, Oánh quý tần cầm ly trà nóng trong tay, nhìn mưa lất phất bên ngoài, cười nói: "Đúng rồi, lo chơi cờ mà thiếu chút quên nói với muội, rất nhanh thôi có lẽ bệ hạ sẽ không nhịn được Lâm gia nữa."
"Nhanh vậy à?" Từ Tư Uyển rót cho mình một ly, ngước mắt nhìn nàng ấy, "Có chuyện gì thế?"
Oánh quý tần hào hứng: "Hôm qua ta đến Thanh Lương Điện, mới tới cửa đại điện thì nghe bệ hạ ở bên trong nổi trận lôi đình, mắng Lâm gia không làm tốt bổn phận, để mặc Nhược Mạc Nhĩ gây chuyện, còn định tới can dự thị phi hậu cung... Có điều cuối cùng việc này vẫn không truyền ra ngoài, ngài ấy còn dặn dò thái y xem cho Lâm tần, thậm chí thưởng cho Lâm gia vài thứ xem như trấn an Lâm gia." Nói tới đây, Oánh quý tần nhấp ngụm trà, "Ta thật sự không hiểu, trước giờ hậu cung và mẫu tộc tránh tị hiềm cũng coi như là quy củ bất thành văn, không ai muốn phạm tội triều đình hậu cung cấu kết với nhau, ngay cả xuất thân như ta cũng biết, sao Lâm gia mới bị xúi giục một chút đã nói chuyện giúp Lâm tần? Nhiều năm ở trên quan trường như vậy đều công cốc sao?"
"Bọn họ đương nhiên không ngốc, đi đến bước này cũng vì hai nguyên nhân." Từ Tư Uyển khẽ cười, cắn miếng bánh hoa quế, "Thứ nhất là bí quá hóa liều, phải quyết định giữa lợi và hại cái nào nhiều hơn. Muội khiến họ cảm thấy nếu Lâm tần không còn, Lâm gia bọn họ sẽ mất một trợ lực lớn, vì tiền đồ bọn họ chắc chắn sẽ muốn thử một lần. Huống hồ bệ hạ... Dù ngài ấy có bất mãn thế nào thì đều có thể nhịn được. Lâm gia chỉ biết ngài ấy dao động muốn chiến, lại không biết ngài ấy có bao nhiêu bất mãn và oán hận nên mới cảm thấy thử một lần cũng không sao, cho rằng dù bệ hạ không khoan thứ cho Lâm tần cũng sẽ không trách bọn họ."
Oánh quý tần nghe xong gật đầu: "Đúng vậy, nếu Lâm tần đổ thật sự sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Lâm gia, cho nên phải làm mọi cách để thử ngăn cơn sóng dữ này."
"Đúng thế." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Thứ hai là... Tỷ tỷ chỉ nghĩ Lâm gia dễ lừa như vậy, có phải lăn lộn quan trường vô ích hay không, lại quên muốn mua chuộc quản sự ở Cung Chính Tư chắc chắn không phải chuyện dễ, nếu chút khả năng nói chuyện cũng không có thì đúng là lăn lộn vô ích."
"Thảo nào! Hôm đó ta còn cân nhắc, thầm nghĩ muội tìm ai truyền lời chả được, hà tất phải tìm đến Cung Chính Tư? Thì ra là nhìn chúng khả năng nói chuyện của người ta."
"Nếu không cần gì phải đi đường vòng như vậy. Bây giờ chỉ cần xem tự Lâm gia kéo mình xuống vực là được. Bệ hạ vốn đang phiền lòng vì chuyện của Nhược Mạc Nhĩ, lúc này Lâm gia càng cầu xin cho Lâm tần, bệ hạ sẽ càng bất mãn. Mà bệ hạ càng bất mãn, vì giữ tình cảm với bệ hạ, Lâm gia sẽ càng che chở Lâm tần, sớm muộn gì cũng tự bước vào ngỏ cụt."
Mà các nàng chỉ cần chờ, chờ Nhược Mạc Nhĩ thật sự tuyên chiến, quyền to rơi vào tay các tướng lĩnh, nhất thời không đến lượt Hồng Lư Tự nói chuyện. Đến lúc đó hoàng đế đương nhiên không cần nhẫn nhịn nữa, thù mới hận cũ cùng bộc phát.
Trong tay Từ Tư Uyển còn có nhược điểm của Lâm tần, hơn nữa qua nhiều việc, chỉ cần thời cơ chín muồi, nàng có thể nhổ bỏ cả Lâm gia, khiến ả không còn đường sống xoay người.
Thuận tiện làm nước ở triều đình đυ.c thêm một chút.
Oánh quý tần thản nhiên gật đầu, dựa vào hành lang suy nghĩ một lúc lâu: "Hiện giờ việc này thành, người của ả ở Cung Chính Tư cũng nhảy ra, liệu có thể diệt trừ không? Quan cư chức vị quan trọng, sớm muộn cũng là tai họa ngầm, lại là nơi như Cung Chính Tư, đừng để hắn lại có cơ hội vu oan chúng ta nữa."
"Không vội." Từ Tư Uyển cười cười, "Chúng ta muốn quạt gió bên tai Lâm tần đã không dễ, hiện giờ có người dùng được như vậy, cứ giữ lại. Qua hai ngày nữa muội sẽ gọi Tiểu Lộ Tử tới, còn có vài cần gã truyền, ngoài ra cũng còn chuyện cần tỷ tỷ hỗ trợ."
Oánh quý tần gật đầu: "Chuyện gì, muội nói đi."
"Muội cần tỷ tiến cử hai người từ giáo phường, thứ nhất đương nhiên là phải tin được, thứ hai là phải xinh đẹp, càng đẹp càng tốt, thứ ba là có tài nghệ."
Yêu cầu như vậy làm Oánh quý tần sửng sốt, nàng nhìn Từ Tư Uyển, nhíu mày: "Chẳng lẽ muội muốn dâng cho bệ hạ?"
"Đúng thế." Từ Tư Uyển gật đầu, "Nhưng muội sẽ không thật sự đề cử, chỉ để Lâm tần xem thôi."
"Cho ả xem làm gì?" Oánh quý tần thuận miệng hỏi, giây tiếp theo lại lắc đầu, khẽ cười, "Thôi, ta không hỏi, ta chỉ cần xem trò hay là được, người ta sẽ tìm giúp muội."
"Đa tạ tỷ tỷ." Từ Tư Uyển rót cho Oánh quý tần ly trà nóng, "Chờ việc thành, muội lại mời tỷ tỷ uống trà ngon."
Chỉ cần có thể xem việc vui, Oánh quý tần luôn làm việc mau lẹ. Hai ngày sau Từ Tư Uyển đã được gặp người Oánh quý tần chọn, một người là vũ cơ giống nàng ấy, ban ngày Từ Tư Uyển được gặp, người còn lại là nhạc kỹ tỳ bà, đêm khuya tĩnh lặng khi Từ Tư Uyển mượn người của Ngô sung hoa, lặng lẽ truyền nàng ấy tới, không để cung nhân biết, giáo phường cũng chỉ nói nàng ấy đi gặp Ngô sung hoa.
Thêm một khoảng thời gian nữa, chuyện Từ Tư Uyển chờ mong đã lâu cuối cùng cũng tới.
Vừa qua trung thu, biên quan cấp báo, nói gió lửa biên quan đã nổi, Nhược Mạc Nhĩ tuyên chiến.
Sự việc tới bước này chẳng khác nào tên đã trên dây không thể không bắn. Mười vạn tướng sĩ Đại Ngụy tập kết, chuẩn bị lao tới biên cương bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, ngày hoàng đế hồi cung lần nữa bị dời lại, đến cuối tháng tám, hoàng đế hạ chỉ mở cuộc đi săn mùa thu, nâng cao sĩ khí.
Bãi săn vừa lúc gần hành cung, an bài như vậy vô cùng thích hợp, miễn được rất nhiều phiền phức. Nhưng vì gần, hoàng đế cũng phải tới bãi săn hạ trại, không có đạo lý ở lại hành cung xa hoa ngay lúc này.
Vì thế hành cung lại bận rộn một hồi, trong thời gian này, lần thứ hai thái hậu ngã bệnh.
Trước đây thái hậu ngã bệnh, thái y nói là do dạ dày không tốt, lần này nguyên nhân cũng như vậy nhưng lại nghiêm trọng hơn, ngày phát bệnh, bà nôn ra một ngụm một máu tươi, đau bụng không ngừng.
Nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh, tuyệt đối không được lung lạc quân tâm, chuyến đi săn không được trì hoãn. Hoàng đế chỉ đành giao việc chăm sóc thái hậu cho hoàng hậu, hoàng hậu ngoại trừ truyền thái y còn lệnh Khâm Thiên Giám xem thiên văn tính quẻ.
Hôm sau Khâm Thiên Giám bẩm báo gần đây nhiều việc xảy ra, sát khí va chạm thái hậu, cần chút hỉ sự bù vào. Hoàng hậu liền thỉnh chỉ hoàng đế đại phong lục cung, nhưng vì đang có chính sự nên miễn lễ sách phong, chỉ nâng vị phân cho mọi người.
Hoàng đế bận rộn không rảnh lo tới việc này, thuận miệng đồng ý. Ý chỉ nhanh chóng hạ xuống, tấn phong Ngô sung hoa lên chính nhị phẩm chiêu nghi, đứng đầu cửu tần; Oánh quý tần trở thành chính tam phẩm tiệp dư, chỉ còn cách cửu tần một bước.
Còn phía sau, Từ Tư Uyển được phong làm chính tứ phẩm quý tần, thành chủ vị đầu tiên trong số phi tần mới. Những phi tần nhỏ còn lại cũng được tấn phong một chút, ngay cả Tư Yên chưa từng được lâm hạnh cũng tấn phong nửa phẩm, thành chính thất phẩm sung y.
Chiến sự ngày càng hung ác nhưng trong cung vẫn tràn ngập bầu không khí vui mừng. Thời điểm Tư Yên đến Y Lan Các tìm Từ Tư Uyển, bẩm tay tính, người không tấn phong thế mà chỉ có Lâm tần và Sở thiếu sử.
Qua hai ngày, thiên tử khởi giá đến bãi săn. Vì hoàng hậu tự mình xin ở lại chăm sóc thái hậu, hoàng đế chỉ dẫn theo Oánh tiệp dư và Từ Tư Uyển đi.
Ngồi xe ngựa xóc nảy hơn nửa ngày cuối cùng cũng đến nơi, con đường này thật sự khó đi hơn từ trong kinh đến hành cung rất nhiều, Oánh tiệp dư không chịu nổi, vừa xuống xe liền nôn.
Từ Tư Uyển đứng cạnh vỗ lưng cho nàng ấy, nàng ấy nôn một hồi mới ổn định, nhận ly trà cung nữ đưa để súc miệng, mệt mỏi oán trách: "Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy, sớm biết khổ như thế đã để Lâm tần đi rồi!"
Từ Tư Uyển bật cười: "Được rồi, tỷ tỷ đừng oán giận nữa. Đợi lát nữa nếu bệ hạ thưởng con mồi, muội cùng tỷ tỷ nướng ăn."
Lúc này Oánh tiệp dư hoàn toàn không có tâm trạng, phất tay nói không muốn ăn, sau đó đi tìm lều trại của mình.
Từ Tư Uyển cũng về nghỉ ngơi. Ở nơi như bãi săn, dù thân phận tôn quý chỗ ở cũng không tốt lắm, ba chủ trướng trước, giữa, sau cho thiên tử, nàng và Oánh quý tần, còn các tướng lĩnh và tông thân ở hai trướng, thị vệ cung nhân ở chung một trướng.
Cũng may chỗ ở tuy không rộng lắm nhưng giường của Từ Tư Uyển lại là mang từ hành cung tới. Nàng vừa vào trướng, Đường Du đã dẫn người sắp xếp xong giường, Lan Huân và Quế Phức đang trải chăn.
Từ Tư Uyển ngồi bên chờ, chờ một lát thì thấy Ninh Nhi vén màn đi vào, tay cầm mấy đóa hoa quế, hành lễ với Từ Tư Uyển, đi hỏi Đường Du: "Đường ca ca, ngài xem hoa này được không?"
Đường Du liếc nhìn, cười: "Được, c ắm vào bình đi."
Ninh Nhi ngoan ngoãn đi tìm bình hoa.
Từ Tư Uyển suy tư nhìn mấy đóa hoa quế kia, hỏi: "Hoa hái ở đâu vậy?"
Ninh Nhi lập tức đứng lại, đáp: "Ở chân núi phía bắc có mấy cây quê, hiện giờ ngay mùa hoa nở."
"Xa không?"
"Không xa." Ninh Nhi lắc đầu, "Đi một khắc là đến."
"Được, vậy ngày mai ngươi dẫn ta đi xem xem. Bệ hạ đi săn ta cũng không có gì để làm, cũng muốn đi dạo đây đó."
Ninh Nhi nghe vậy đương nhiên vui mừng đồng ý. Từ Tư Uyển lặng lẽ nhìn Đường Du, Đường Du ngầm hiểu, im lặng cúi đầu.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hoàng đế đã dậy, các tông thân và tướng sĩ cũng dậy từ sớm, dùng xong bữa sáng liền chuẩn bị ra ngoài đi săn.
Bãi săn cực kỳ náo nhiệt, có người chuẩn bị cung tiễn, có người kiểm tra ngựa. Chỗ thiện phòng đã có khói bếp, hương thơm tản ra, tuy không phải sơn hào hải vị nhưng đủ để mọi người đều muốn động đũa.
Ở một lối rẽ phía tây doanh trướng, Đường Du nhìn xung quanh hồi lâu, cuối cùng cũng thấy Tiểu Lâm Tử vội tới, từ xa đã gọi: "Bảo ngươi truyền thiện ngươi làm gì vậy? Để quý tần nương nương chờ lâu. Nếu không phải Ninh Nhi thấy ngươi ở đây, ta đã không tìm thấy ngươi rồi đấy."
Tiểu Lâm Tử lau mồ hôi lạnh trên trán, khom lưng biện giải: "Ca ca đừng nóng giận, hạ nô cũng không biết sao... Vẫn chưa tìm được thiện phòng."
"Ngốc!" Đường Du gõ đầu gã một cái, chỉ về phía đông, "Thiện phòng ở bên kia, ngươi không biết đường à?"
"Hạ nô..." Lúc này Tiểu Lâm Tử mới phát hiện mình đi nhầm hướng, sắc mặt cứng đờ, toàn thân co quắp.
"Đi nhanh đi." Đường Du nhíu mày, không muốn nhiều lời nữa, "Lát nữa nương nương muốn đến dưới chân núi phía bắc hái hoa quế, ngươi còn chậm trễ thì chờ dùng hoa quế làm điểm tâm đi.". Đọc