Mỗi đứa trẻ một tính cách.
Cố Tiểu Phong lúc thì gọi tôi là "cô", lúc lại gọi "chị gái".
Trình Khả Khả từ đầu đến cuối chỉ gọi tôi là "cô giáo Tiểu Thẩm".
Còn Kỷ Vân Hòa, cách gọi của con bé đối với tôi luôn là—"Ê".
Nó trưởng thành hơn hai đứa trẻ kia rất nhiều, cũng cảnh giác với tôi hơn hẳn.
Tôi chia một phần thức ăn vào hộp, cầm lên, gõ cửa phòng Kỷ Vân Hòa.
Trên đường đi, tôi ngang qua phòng của ba người đàn ông kia.
Họ chắc cũng chưa ăn gì.
Nhưng tôi không bận tâm.
Nguyên tắc nghề nghiệp của chúng tôi là: phục vụ trẻ em trước tiên.
Nếu cha của chúng gặp khó khăn, xét thấy họ là phụ huynh của bọn trẻ, chúng tôi sẽ hỗ trợ trong phạm vi hợp lý.
Nhưng trong tình huống hiện tại, họ không cần tôi giúp gì cả.
Sau một hồi đấu trí đấu lực, cuối cùng Kỷ Vân Hòa cũng mở cửa cho tôi.
Nó nhìn hộp cơm tôi mang theo—gà nướng mật ong da vàng giòn rụm, tỏa hương thơm lừng.
Sau đó, con bé nhếch môi cười khinh miệt.
"Thẩm Bắc Ninh, dù có c.h.ế.t đói, tôi cũng không ăn đồ cô nấu đâu."
Mười lăm phút sau.
Hộp cơm chỉ còn lại một đống xương gà.
Hiệu ứng "ăn ngon thật" chưa bao giờ lỗi thời.
Sau khi no nê, tâm trạng Kỷ Vân Hòa vẫn không dịu xuống.
Cô bé tao nhã lau miệng, sau đó nhướng mày nhìn tôi.
"Cô vừa giả vờ đối xử tốt với bọn tôi, vừa tìm đến ba của Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả, có phải chỉ để khiến ba tôi ghen không?"
Nói thật, Cố Tiểu Phong và Trình Khả Khả chẳng giống cha của chúng chút nào.
Nhưng Kỷ Vân Hòa và Kỷ Từ—từ tính cách đến lối suy nghĩ, đúng là như khuôn đúc ra.
"Cô nghĩ rằng chỉ vì cô có nét giống mẹ tôi, thì có thể thay thế bà ấy sao?"
Hii cả nhà iu