Trình Ngộ Kiều cười tự tin.
"Cô ấy nghe nhạc của tôi."
Kỷ Từ đáp trả ngay lập tức:
"Cô ấy cũng chơi game công ty tôi phát triển."
"Cô ấy không chỉ nghe, mà còn bật chế độ lặp lại!"
"Cô ấy không chỉ chơi, mà còn nạp tiền."
Kỷ Từ liếc nhìn tôi.
"Rất nhiều tiền."
Tôi: "…"
Người ta nói đàn ông mãi là cậu bé chưa lớn.
Tôi thấy hai người này thậm chí còn chưa tốt nghiệp tiểu học.
Khi họ cãi nhau hăng say, không ai để ý rằng tôi đã bị người đàn ông thứ ba kéo đi.
Dĩ nhiên, đó là Cố Trạch.
Anh ta kẹp điếu thuốc trên môi, rất có phong thái đàn ông mạnh mẽ, lôi tôi đi băng qua hành lang quán cà phê.
… Chỉ là đi bộ thôi mà, có cần phải diễn như đang đóng phim "Bản sắc anh hùng" không?
Đến một góc khuất, anh ta nhìn ra xa, ánh mắt mang theo vẻ u sầu.
"Thẩm Bắc Ninh, tôi hiểu em.
"Em là một con chim không chân.
"Hai kẻ phàm phu tục tử kia không thể là điểm dừng chân của em."
Tôi: "?"
Đã thế này rồi mà còn tỏ ra nghệ thuật nữa hả?
Nhưng dù sao…
"Cảm ơn anh đã hiểu."
"Ừ." Cố Trạch gật đầu.
"Tôi có thể hiểu em.
"Chúng ta là những người giống nhau.
"Tôi đã tuyên bố từ rất lâu rằng tôi sẽ không kết hôn."
Hii cả nhà iu