"Quả nhiên tai họa di ngàn năm!"
"Em nói gì hả nắm lùn."
"Không gì."
"Coi như nhóc thức thời."
"Sao vừa lòng với quà của em?" Cố Quân cong môi hỏi.
"Rất tốt. Mà sao em lại biết nhóc này mà mang về?"
"Bí mật. "
"Thấy ghét!"
"..."
Cố Nguyệt sau một hồi lăn lộn bán manh với em trai cũng không chiếm được đáp án thì bực bội lúc này còn thấy Lâm Thiên càng bực bội xả cho hắn một tăng.
"Nhóc con đứng xê ra ngoài. Đừng có đứng gần bảo bối của tôi như vậy. "
"Em chào chị." ^_^||
"Hừ sao lại lễ phép quá vậy? Không phải lúc đánh đập chửi bới bảo bối tôi rất oai sao?"