Thế nhưng.
Diệp Thu cứ như là không nghe thấy lời Hồ Lai nói, anh lại lần nữa ngồi xuống ghế, nhìn Hà Tình Tình mỉm cười hỏi: "Cô không sao chứ?"
"Không...Không sao!"
Hà Tình Tình lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Bây giờ cô còn chưa hồi thần từ trận vừa nãy.
"Thế cô mau ăn cơm đi, để lát nữa thì nguội mất!"
Diệp Thu nói xong, cầm đũa lên, ăn từng miếng từng miếng, khẩu vị khá tốt.
Thấy vậy.
Ánh mắt Hồ Bưu trừng sắp rớt ra.
Cậu ta không ngờ, Diệp Thu lại không để mình vào mắt.
"Thằng kia, tôi thấy anh chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề đúng không?
Nếu bây giờ anh nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi tôi thì còn kịp, nếu không đợi đến khi ba tôi đến rồi thì anh chết chắc đó!"
Hồ Lai đi lên phía trước, trừng mắt với Diệp Thu, hung hăng nói.
"Câm miệng, đang ăn cơm đấy!"
Diệp Thu liếc mắt nhìn Hồ Lai một cái, lạnh lùng nói.
Ánh mắt lạnh băng đó, dọa Hồ Lai không tự chủ được mà run lên. Cậu ta vội vàng lui về sau mấy bước, sau đó trợn mắt nhìn Diệp Thu, trong lòng hung tợn nói: Khốn kiếp, xem như anh lợi hại, chúng ta chờ xem, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ bắt anh quỳ gối trước mặt bản thiếu, liếm đế giày bản thiếu! Nhìn Diệp Thu ăn liên tục.
Gương mặt nhỏ của Hà Tình Tình cũng đầy lo lắng, dù sao thì cô vẫn khá kiêng dè Hồ Bưu. . KHÔ