Lúc Diệp Thu đi vào quán ăn.
Người ngồi ở bên trong quán đã đầy ắp.
Gần như đều là các du khách du lịch, hoặc là những người rảnh rỗi tới phòng giao dịch cược ngọc để chơi.
Thấy vậy.
Diệp Thu liền tùy tiện tìm một cái bàn rồi ngồi xuống, sau đó nói: "Nhân viên phục vụ, gọi thức ăn!"
Tuy nhiên.
Diệp Thu gọi nửa ngày.
Nhưng vẫn không có nhân viên phục vụ nào tới cả.
Anh còn tưởng rằng, nhân viên phục vụ tương đối bận rộn nên không kịp quan tâm tới anh.
Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua.
Lại phát hiện cách đó không xa, trên bậc thang, có hai chàng trai mặc đồng phục phục vụ đang ngồi đó.
Hai người mỗi người ôm một cái điện thoại di động, vui vẻ chơi Vương giả.
Còn về có khách tới quán hay không, hai người bọn họ đều không quan ta,a
Thấy vậy.
Diệp Thu chợt nhướng mày.
Sau đó anh trực tiếp đi tới, nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: "Có thể gọi thức ăn giúp tôi được không?"
"Không rảnh, đợi một lát nữa, không thấy chúng tôi đang bận rộn sao?"
Một chàng trai phục vụ trong đó không kiên nhẫn nói.
Mà từ đầu đến cuối, đầu anh ta cũng không hề nâng lên.
Diệp Thu híp mắt lại, sau đó cũng lười nói nhiều, xoay người rời đi.
Trên đời này có nhiều chỗ ăn cơm như vậy.
Anh cần gì phải ở đây rước lấy bực tức chứ?
Mà ngay lúc này.
Một người đàn ông mập mạp mặc áo sơ mi màu sắc sặc sỡ, trùm khăn che đầu từ trong quầy cơm đi ra.
Đầu tiên ông ta trợn mắt nhìn hai tên phục vụ kia, tức giận mắng: "Hai tên khốn các cậu, đợi lát nữa tôi tính sổ với hai đứa bây!"
Nói xong.
Người đàn ông mập mạp kia vội vàng đuổi theo Diệp Thu, mặt đầy vẻ nịnh nọt nói: "Anh trai này, tôi là ông chủ của quán cơm này. Thật sự là do chúng tôi đón tiếp không chu đáo. Mong anh thứ lỗi. Anh yên tâm, lát nữa tôi nhất định sẽ phạt nặng hai người bọn họ. Xin anh bớt giận. Anh muốn ăn gì cứ tự mình gọi, tôi sẽ làm cho anh, anh thấy vậy có được không?"
Nghe vậy.
Diệp Thu cũng hơi nhíu mày lại.
Anh nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ trưa rồi.
Mà Âu Dương Hạo ở bên kia đoán chừng cũng không tốn thời gian bao lâu.
Nếu anh lại tìm một chỗ ăn cơm khác, sẽ hơi tốn thời gian.
Huống chi ông chủ tiệm cơm đã tự mình tới xin lỗi rồi.
Diệp Thu cũng lười phải so đo với hai tên phục vụ kia, thản nhiên nói: "Quán này của ông có món gì ngon không?"
"Hắc hắc, thưa anh, anh xem như đã hỏi đúng người rồi. Quán chúng tôi có rất nhiều món ăn quê dân dã đặc sắc. Anh cứ ngồi trước đi, tôi đi lấy thực đơn cho anh!"
Ông chủ mập mạp toét miệng cười nói.
"Ừ!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó ngồi vào chỗ của mình trước.
Khoảng chừng vài phút sau.
Ông chủ mập mạp liền trở lại, mà ở trong tay ông ta, còn cầm theo một cuốn menu thật dày.
Ông ta trực tiệp đặt thực đơn trước mặt Diệp Thu, mỉm cười nói: "Anh nhìn xem thử, đây đều là những món ăn quê của chúng tôi. Anh thích món nào chúng tôi đều có thể làm, tuyệt đối đảm bảo anh sẽ hài lòng!" . Đọc thê