Long Thần Ở Rể Chương 134: C134: Tuyệt thế song ưng

[Cập nhật lúc: 17:25 08/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Long Thần Ở Rể - Chương 134: C134: Tuyệt thế song ưng với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

“Hừ, ai cần biết cậu ta là người tu luyện gì cơ chứ, dám quấy rối trên địa bàn của Hàn Dương tôi, hôm nay chắc chắn tôi sẽ để cậu ta phải lết ra ngoài.” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người qua đây.

Thân là bang chủ của bang Liệt Hoả, thứ không thiếu nhất chính là thủ hạ!

Nhưng mà ông già thấy vậy thì khoát tay ngăn cản ông ta: “Ông chủ Hàn, dựa theo năng lực của người này, cho dù cậu có gọi nhiều người hơn nữa cũng không thể chắc rằng có thể khống chế được cậu ta. E rằng đến lúc đó chỉ khiến tăng khí thế của cậu ta mà tiêu diệt uy phong của cậu!”

Nghe ông già nói thế, sắc mặt Hàn Dương cũng thay đổi, nhìn ông già rồi nghi ngờ hỏi: “Đại sư Trịnh, vậy theo ý của ông thì nên xử lý như thế nào đây?”

“Đối phó với người luyện võ thì tất nhiên phải dùng người luyện võ. Tôi đây đồng ý thử một lần!” Trịnh Luân cười nhạt nói.

“Chỉ là một thằng nhóc trẻ tuổi không biết sống chết, sao có thể khiến Đại sư Trịnh đây phải tự mình ra trận chứ!” Hàn Dương có chút lúng túng nói.

“Nếu tôi không ra tay, cho dù hôm nay cậu có thiệt hại thêm mấy chục tên đàn em nữa cũng không chắc là có thể bắt được cậu ta!” Trịnh Luân thản nhiên nói.

“Không ngờ thằng nhóc này lại lợi hại đến thế!” Hàn Dương vô cùng ngạc nhiên và hoảng sợ, lập tức nhìn sang Trịnh Luân rồi vội hỏi: “Vậy không biết Đại sư Trịnh nắm chắc bao nhiêu phần trăm là có thể hạ gục được cậu ta?”

“Ha ha, nắm chắc bao nhiêu phần trăm ư?” Trịnh Luân cười khinh bỉ, liếc Diệp Thu bên dưới một cái, vẻ mặt điên cuồng ngạo mạn nói: “Tuy rằng tên này là một người luyện võ, nhưng mà chỉ có một chiêu thức, chỉ biết vận dụng những cước pháp đơn giản, xem chừng chính làm một tay mơ. Ở trước mặt các cậu thì cậu ta còn có thể coi là một cao thủ, nhưng ở trước mặt tôi cũng chỉ có thể tính là một con kiến mà tôi. Tôi dùng một tay cũng có thể đánh cậu ta tan tác, vậy cậu nói xem tôi nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”


Nghe vậy, trong nháy mắt trên mặt Hàn Dương đã phủ kín vẻ vui mừng, vội vàng chắp tay với Trịnh Luân và nói một cách biết ơn: “Vậy xin làm phiền Đại sư Trịnh!”

“Không phiền. Ở chỗ này của cậu, lão già tôi đây chỉ có mỗi một việc là nhàn rỗi, cũng không thể nhận không lợi ích của cậu được, ra tay giúp cậu dọn dẹp một chút phiền toái cũng là điều nên làm thôi!” Trịnh Luân khoát tay, sắc mặt bình thản, sau đó ông ta nhìn Hàn Dương và nói một cách vô cùng kiêu ngạo: “Pha cho tôi một tách trà, tôi đi một lúc rồi về ngay!”

Hàn Dương kinh ngạc một chút, vội nói: “Vẫn là chờ ông về rồi tôi sẽ pha trà cho ông, nếu không thì trà sẽ nguội mất!”

“Không sao. Xưa kia có Quan Vũ hâm rượu chém Hoa Hùng, hôm nay tôi cũng thế. Đợi lão già này trở về thì trà vẫn còn nóng đấy!” Nói xong, Trịnh Luân đứng dậy luôn, vung ống tay áo lên rồi chắp tay sau lưng, ngẩng đầu mà bước ra khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng tự tin của Trịnh Luân rời đi, trên mặt Hàn Dương cũng đầy vẻ sùng bái.

Đại sư Trịnh đại không hổ là cao thủ đương thời mà! Chỉ tính đến khí thế này thôi thì thằng nhóc dưới lầu kia đã không thể so sánh được!

Nghĩ tới đây, Hàn Dương nhìn thoáng qua Diệp Thu bên dưới, trên mặt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, ông ta cười lạnh nói: “Nhóc con, không cần biết mày là ai, dám quậy phá trên địa bàn của Hàn Dương này thì mày chờ bị ném xuống sông cho cá ăn đi!”

… . Thử

Truyện mới