Editor: Gấu Gầy
Phịch! Diêm Dã quỳ một gối xuống đất, quỳ trước mặt Tiết Bảo Thiêm!
Những năm tháng luyện tập đối kháng đã khiến Diêm Dã lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu theo bản năng, cơ bắp căng thẳng trong nháy mắt, tay phải nhanh chóng nắm lấy cổ tay đang siết cà vạt mình, vặn ngược chiều kim đồng hồ, ánh mắt lạnh lùng như dao cắt.
"Hai Trăm...!" Ánh mắt sắc bén tức thời vỡ vụn, Diêm Dã cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng buông tay, vừa lo lắng vừa sợ hãi hỏi, "Có làm anh đau không?"
Mặc dù đã thu tay lại rất nhanh, nhưng với lực tay của Diêm Dã, tất nhiên sẽ gây ra đau đớn. Tiết Bảo Thiêm chịu đựng cơn đau ở cổ tay, quấn chặt cà vạt thêm một vòng nữa, từ trên cao nhìn xuống hỏi cậu: "Muốn động tay động chân với tôi à?"
Diêm Dã có thể dễ dàng đứng dậy, nhưng lúc này cậu vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân, lưng duỗi thẳng do bị cà vạt quấn chặt, giọng nói phát ra từ cổ họng căng cứng, đầy sự ăn năn: "Không có, đó chỉ là phản xạ theo bản năng thôi, xin lỗi anh."
Sau đó Diêm Dã lại nói tiếp, nhưng thay đổi giọng điệu, không xấu nhưng cũng chẳng tốt lành gì: "Động tác tấn công đầu gối này là một động tác ra đòn chuẩn, Tiết gia học ở đâu vậy?" Cậu tự hỏi tự trả lời: "Học từ vệ sĩ bảo vệ chị gái của anh à? Tôi nhớ anh ta dùng chiêu này rất giỏi."
Tiết Bảo Thiêm kéo cà vạt lên: "Mẹ nó tôi đang nói chuyện này với cậu hả?"
"Hai Trăm Tệ, sau này muốn học gì thì cứ tìm tôi, tôi đứng đầu bảng xếp hạng cả năm, giỏi hơn mấy người đó nhiều." Diêm Dã giơ tay sờ má Tiết Bảo Thiêm, "Anh muốn học gì tôi cũng dạy anh hết."
Tiết Bảo Thiêm cười khẩy một tiếng: "Học xong rồi dùng trên người cậu à?"
"Cũng được, miễn là anh vui."
Tiết Bảo Thiêm cúi người xuống, hơi thở nóng bỏng giữa miệng và mũi đốt cháy gò má Diêm Dã: "Diêm Dã, tai cậu bị điếc hay gì? Tôi đã nói không được gọi tôi là Hai Trăm Tệ, cũng không được chạm vào tôi!"
Hắn vung tay đẩy tay Diêm Dã ra, nở một nụ cười nham hiểm: "Muốn làm Tiết gia vui vẻ ư? Cũng dễ thôi, đi dạo với Tiết gia đi, không chừng ông đây sẽ vui một chút."
Chậm rãi đứng thẳng người, Tiết Bảo Thiêm bước nhẹ sang một bên, tay quấn cà vạt kéo về phía trước, làm động tác dắt thú.
Kéo trái kéo phải không lôi đi được, Tiết Bảo Thiêm liếc mắt lạnh lùng nhìn Diêm Dã, thấy cậu vẫn quỳ một chân, dù ở thế yếu nhưng không hề tỏ ra bất lợi. Diêm Dã thích mặc vest màu tối, áo sơ mi cũng là màu đen trầm, bây giờ ngoại trừ cổ áo hơi lộn xộn ra, vẫn rất chỉnh chu nghiêm túc.
Để duy trì tư thế quỳ như hiện tại, cơ bắp dưới chiếc áo sơ mi ngày càng căng đầy, làm nổi bật lên đường nét ưu việt của cơ thể, do quỳ gối mà gấu quần bị kéo lên một chút, lộ ra phần tất trắng ở mắt cá chân, khác biệt hoàn toàn với sắc tối của bộ tây trang, khiến người ta không ngừng muốn nhìn lén.
Một người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ như vậy, bây giờ lại phủ phục dưới chân mình, Tiết Bảo Thiêm bỗng nhiên cảm thấy máu trong cơ thể sôi trào, không kìm nén được khao khát chinh phục trào dâng từ trong lồ.ng ngực.
Dáng vẻ của hắn cao cao tại thượng, giọng điệu ngạo mạn không cho phép từ chối: "Tôi đã từng nói rồi, làm chó của Tiết Gia thì phải ngoan một chút."
Giữa ánh sáng và bóng tối đan xen, ngũ quan của Diêm Dã càng trở nên rõ ràng sắc sảo, mặc dù bị đối xử như vậy, nhưng ánh mắt của cậu khi nhìn Tiết Bảo Thiêm vẫn rất dịu dàng, giọng điệu có phần bất lực: "Tiết gia, quỳ một chút thì được, còn cái này... thật sự không được đâu."
"Không được?" Tiết Bảo Thiêm lấy một điếu thuốc từ trong túi ra ngậm vào trong miệng, châm lửa, xoay người ngồi xổm trước mặt Diêm Dã, nhìn thẳng vào mắt cậu, "Cậu nghĩ tôi đang sỉ nhục cậu sao?"
Hắn cười khẩy một tiếng, vừa hút thuốc vừa tìm kiếm hình ảnh trong điện thoại, cuối cùng cũng tìm được một tấm, giơ lên trước mặt Diêm Dã: "Nhìn xem, đây không phải là sỉ nhục, người ta làm đầy."
Diêm Dã nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt dần kinh ngạc, vô thức vươn tay muốn lấy điện thoại để xem kỹ hơn.
Tiết Bảo Thiêm giơ tay lên cao, tắt màn hình, lạnh lùng hỏi: "Chưa từng thấy à?"
Giọng Diêm Dã hơi khàn: "Đây là lần đầu tiên tôi biết...còn có thể...... như vậy."
Ánh sáng lạnh từ trên đỉnh đầu rơi xuống mái tóc đen nhánh của Tiết Bảo Thiêm, làm cho ánh mắt của hắn càng thêm sắc bén: "Diêm Dã, cậu còn ở đó giả ngu với tôi? Thiết lập nhiều hình tượng nhân vật như thế thú vị lắm à? Cậu đã thay bao nhiêu lớp mặt nạ rồi, đến Tiết gia này là lớp thứ mấy?"
"Hai Trăm Tệ..."
Tiết Bảo Thiêm không cho Diêm Dã cơ hội giải thích, hắn ngậm điếu thuốc, quấn cà vạt trong tay thêm hai vòng, dùng sức kéo mạnh đối phương đến gần mình: "Trương Thỉ, Trương Thiên Trạch, Diêm Dã, mẹ nó rốt cuộc tên cậu là gì? Đằng sau còn giấu bao nhiêu cái tên, bao nhiêu thân phận, bao nhiêu em trai tốt nữa?"
Trong làn khói trắng bay lên, Tiết Bảo Thiêm nheo mắt cười nhẹ: "Nói thật, Tiết gia tôi không quan tâm cậu đã đổi bao nhiêu lớp mặt nạ hay có bao nhiêu cái tên, cả mấy em trai của cậu nữa, đừng nói giữa chúng ta không có chuyện gì, cho dù có là chồng cậu đi chăng nữa, thì tôi cũng không quan tâm đến chuyện quá khứ của cậu, ai chưa từng có vài ba mối quan hệ mập mờ chứ? Nhưng Diêm Dã, cậu không thể vờn tôi như một món đồ chơi được!"
"Giả vờ ngây thơ, giả vờ trong sáng, không muốn mang tiếng là lợi dụng người ta thì giả vờ đáng thương, nói cái gì mà chim non mới nở*, nhìn thấy tôi là không kiềm chế được, cậu lừa tôi ngủ với cậu phải không? Mấy lời ngọt ngào trên giường nói với tôi, cậu phải dùng kính lúp để soi não cậu bao lâu mới moi ra được vậy?!"
(*Chim non khi nở ra sẽ coi vật sống mình nhìn thấy đầu tiên là mẹ, ý nói Dã Dã lần đầu ăn mặn gặp được Thiêm Thiêm, từ đấy chỉ nổi hứng với một mình Thiêm Thiêm, chỉ muốn ngủ với một mình Thiêm Thiêm