Không Phụ Thê Duyên Chương 92

[Cập nhật lúc: 12:26 31/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Không Phụ Thê Duyên - Chương 92 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Sau khi dùng xong cơm trưa, Nhiếp Ngật liền dẫn Hoắc Thù đi vòng quanh trong viện, nói là tản bộ tiêu thực sau khi ăn xong

Buổi sáng hôm nay Hoắc Thù đã ngủ qua bữa, không có ăn bữa sáng, lúc cơm trưa lại ăn nhiều hơn một chút, bụng căng đến khó chịu, ngược lại không thèm để ý mà đi dạo, chỉ là chân nàng có chút vô lực, đi đường cũng là đi chậm rì rì, lâu lâu nhìn nam nhân bên cạnh

Nhiếp Ngật quay đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, ngữ khí ôn hòa, "Sao vậy?"

Vừa lúc đi đến một chỗ núi giả, bên cạnh có để bàn đá ghế đá, Hoắc Thù trực tiếp ngồi vào một cái ghế đá, đấm eo nói: "Eo đau chân mỏi, không muốn đi nữa"

Nghe được lời này, đầu tiên Nhiếp Ngật có chút khó hiểu, sau mới hiểu được ý tứ của nàng, rõ như ban ngày, thần sắc hắn có chút không được tự nhiên, lỗ tai cũng hồng toàn bộ, bất quá vẫn kéo nàng lên, ngay khi nàng khó hiểu, ôm nàng vào trong lòng ngực nói: "Ghế đá quá lạnh"


Thực mau liền có nha hoàn mang một cái đệm lót lại đây, để lên trên ghế đá, Nhiếp Ngật mới vừa lòng buông nàng xuống

Hoắc Thù nhịn không được híp mắt nhìn hắn cười, tiếp theo lại lười biếng ngồi trên ghế đá, phơi ánh nắng mặt trời ấm áp ngày xuân

Bởi vì di chứng phóng túng tối hôm qua, cho nên hôm nay Hoắc Thù không cách nào dạo quanh Vệ Quốc Công phủ cẩn thận, ngồi một lát, liền quyết định về phòng nghỉ ngơi một lát

"Nếu không để ta ôm nàng trở về?" Nhiếp Ngật hỏi, lo lắng nàng quá mệt đi về không nổi

"Không cần, chỉ một chút đường thôi mà" Hoắc Thù không thèm để ý xua xua tay nói, tuy rằng nơi nào đó giữa hai chân xác thật có chút không thoải mái, nhưng cũng không nghiêm trọng đến trình độ đi trở về không được

Nghĩ đến đây, mặt nàng cũng có chút hồng, ngượng ngùng nhìn nam nhân bên cạnh


Sự việc giường chiếu này, chỉ có trải qua rồi mới hiểu là cái gì, thân mật triền miên như vậy, làm hai người nam nữ còn có chút xa lạ trong nháy mắt đã kéo gần khoảng cách, biến lẫn nhau thành người quen thuộc thân cận nhất. Tuy rằng có mệt mỏi, nhưng trong lòng nàng cũng vô cùng vui mừng, cảm thấy như vậy càng thân cận với hắn, mà nàng cũng càng thích hắn

Nhiếp Ngật thấy khuôn mặt tiểu cô nương hồng toàn bộ, tưởng là nàng bị phơi nắng, lo lắng thân thể nàng không khỏe, liền nói: "Tối hôm qua nàng vất vả rồi, vẫn là để ta ôm nàng trở về đi"

Dứt lời, cũng không chờ nàng cự tuyệt, lấy tay đưa qua, dễ dàng ôm người nàng lên

"Không... không cần" Hoắc Thù hơi lắp bắp, nhỏ giọng nói: "Hiện tại vẫn là ban ngày ban mặt, còn có rất nhiều người nhìn đó"

"Không ngại, hiện giờ chúng ta là phu thê, hơn nữa còn ở trong viện của mình, sẽ không có ai nói" Vẻ mặt Nhiếp thế tử chính khí lẫm nhiên


Hoắc Thù chớp chớp mắt, vẻ mặt tò mò: "Phu thê với nhau đều là như vậy?"

"Ừm"

Vì thế nàng bất động, mặc hắn ôm về phòng

Những nha hoàn đang chờ xa xa trên bậc thang thấy được màn này, cũng có chút ngốc, thấy thế tử ôm người đi rồi vội đuổi theo sau

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Nhiếp Ngật sau khi ôm người trở về phòng cho nàng ngồi xuống, gọi Lạp Nhã tới, phân phó nói: "Gọi tất cả hạ nhân Lăng Vân viện tới đây bái kiến thế tử phu nhân"

Thần sắc Lạp Nhã ổn trọng, bình tĩnh lên tiếng, liền đi an bài

Lămg Vân viện là chỗ sân viện có hoàn cảnh tốt nhất Vệ Quốc Công phù, diện tích sân lớn, hạ nhân hầu hạ cũng nhiều, cũng bởi vì Nhiếp Ngật nghiêm khắc nên bọn hạ nhân Lăng Vân viện cực tuân thủ bổn phận, thể theo chức vụ xếp hàng ngay ngắn trật tự
Khi bọn hạ nhân đến đây bái kiến thế tử phu nhân, đám người Ổ ma ma cùng Ngải Thảo mang các phong bao đỏ đã chuẩn bị từ trước, thưởng cho những hạ nhân tới dập đầu, tiền thưởng nhiều ít cũng dựa vào cấp bậc của bọn hạ nhân mà định ra

Bọn hạ nhân nhận được tiền thưởng đều rất cao hứng, nhưng mà thế tử lại ngồi trấn một bên nên bọn họ cũng không dám lỗ mãng, sau khi được thế tử phu nhân thưởng đều cung cung kính kính cúi đầu lui ra

Sau khi bọn hạ nhân dập đầu nhận thưởng, Nhiếp Ngật liền ôm Hoắc Thù trở về phòng

Hoắc Thù bị hắn ôm tới ôm lui cũng có chút thẹn thùng, khi nằm trên giường, thấy hắn cũng cởi y phục lên giường, không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi: "Huynh cũng muốn nghỉ ngơi?"

"Ừm" Nhiếp Ngật lên tiếng, sau khi cởϊ áσ ngoài, liền lên giường ôm nàng, nói rõ là muốn cùng với nàng ngủ
Hoắc Thù nhẹ nhàng thở ra, nếu chỉ là đơn thuần ngủ thì tốt rồi

Bất quá thật mau, Hoắc thất cô nương liền cảm thấy ý nghĩ của mình quá mức ngây thơ rồi, rõ ràng là muốn ngủ trưa, lại không nghĩ rằng sau khi bị hắn hôn một cái, tính chất ngủ trưa liền nhanh chóng thay đổi

"Không được!" Hoắc Thù rốt cuộc cậy mạnh, để tay chắn trước ngực hắn, không cho hắn tiến thêm bước nữa, nhấp miệng nói: "Ta không thoải mái"

"Không thoải mái?" Mắt phượng ẩn chứa động tình, lại có lo lắng nhè nhẹ, "Nơi nào không thoải mái?"

Hoắc Thù thẹn thùng nói, "Phía dưới..."

Hắn đình trệ, thật mau liền hiểu ý nàng, ấn nàng trong lòng ngực xoa xoa, lại mút môi nàng hôn một lát, nhẹ giọng nói: " Không có việc gì, hôm qua ta đã kiểm tra, chỉ là có chút sưng, đã bôi qua thuốc, buổi tối là có thể tốt rồi"
Hoắc Thù: "..... Huynh còn xem qua?" Thanh âm nàng đột nhiên kéo cao

Hắn ừ một tiếng, vô cùng bình tĩnh: "Thời điểm nàng ngủ, ta đã kiểm tra qua"

Thần sắc Hoắc Thù bất định nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía hắn, kéo chăn phủ lấy cả người mình, cũng phủ nốt cả mặt

Tiểu cô nương cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, hắn sao lại có thể xem nơi đó của nàng

Nhiếp Ngật duỗi tay kéo chăn đang che trên đầu nàng xuống, nói: "Đừng tự mình buồn" Biết nàng thẹn thùng, lại giải thích nói: "Chúng ta là phu thê, loại chuyện như vậy không có gì đâu, nếu nàng muốn nhìn cũng có thể nhìn ta đây"

Hoắc Thù: "...."

Mặt nàng đỏ như muốn bốc khói, nhưng lại cảm thấy dường như hắn nói rất đúng, chỉ là vẫn còn có chút thẹn thùng

Thẹn thùng rất nhiều, đột nhiên nàng nghĩ đến cái gì, xoay người lại, kéo vạt áo hắn, nghiêm túc nói: "Vậy về sau chỉ có ta mới được nhìn huynh, ta cũng chỉ cho huynh xem" (nhamy111: hai bạn học sinh đang chia sẻ bí mật, chết cừi lun chời quơi)

Truyện mới