Giữa tháng Chín là thời gian diễn ra kỳ thi Toán học, Diêu Nhất bị Tần Lịch lo lắng quá mức khiến cho cô cũng loạn lên. Cô đã đến hiệu sách mua một cuốn sách đề thi, làm thử vào ngày trước khi thi.
Đến 11 giờ đêm, Diêu Nhất gửi tin nhắn cho Tần Lịch: [Mình nghĩ là mình mua phải đề thi giả rồi.]
Mất một lúc lâu, Tần Lịch mới trả lời: [Sao vậy?]
Nhìn vào những đề thi đã làm hết, Diêu Nhất thở dài, cúi đầu nhắn lại: [Quá dễ, làm sao đề thi có thể dễ như vậy được. Chắc chắn là hiệu sách đang bán sách giả.]
Phó Xuyên mở tin nhắn lên, ngồi trước bàn học không khỏi bật cười.
[Chỉ là đề thi của kỳ thi bình thường, đối với cậu thì tất nhiên không khó. Mình sẽ giúp cậu tìm một vài đề thi của đội tuyển quốc gia các năm trước, được không?]
Diêu Nhất nhíu mày suy nghĩ: [Cậu đi đâu mà tìm được?] Cô gần như không tìm được gì trên mạng, có chăng chỉ là mấy câu rời rạc lặt vặt, còn Tần Lịch thì đi đâu mà tìm.
[Mình có một thầy dạy kèm trước đây là nghiên cứu sinh của trường đại học K, thầy ấy có thể tìm được một số đề.]
Tần Lịch sao lại có thầy dạy kèm? Diêu Nhất ngạc nhiên không hiểu, ánh mắt vô thức dừng lại ở cái tên phía góc trái trên màn hình.
Chữ “Phó Xuyên” bất ngờ hiện lên rõ ràng trước mắt.
“……” Diêu Nhất ngồi đơ người trước bàn, ngẩn ra.
Cô kéo lên để xem lại cuộc trò chuyện giữa hai người, phát hiện từ đầu đến cuối mình chẳng hề nhắc tên ai, đến nỗi Phó Xuyên hiểu lầm là cô đang nói chuyện với anh, thực ra là Diêu Nhất nhắn nhầm.
[Thầy dạy kèm đó từng là sinh viên khoa Toán, lấy được những đề thi đó không khó.]
Phó Xuyên thấy Diêu Nhất mãi không trả lời, liền suy nghĩ thêm một lúc rồi gửi một tin nữa.
Mọi chuyện đã đến nước này, Diêu Nhất chỉ còn cách đồng ý: [Cảm ơn nhé