Tống Giản Lễ co một chân lên, đầu gối mạnh mẽ chen vào giữa hai chân Lục Ngu, tay cũng vén vạt áo tắm dài của Lục Ngu lên, bàn tay nóng rực dừng lại ở bên hông Lục Ngu.
Lục Ngu ngẩng đầu, cuối cùng cũng tránh được nụ hôn của Tống Giản Lễ, giữa môi răng kéo ra một sợi chỉ bạc trong suốt: "Ca! Giản ca..."
Lời Lục Ngu chưa dứt, lại sợ Tống Giản Lễ ngậm lấy môi mình khiến cậu không nói được nên vội vàng mở miệng: "Đã nói rồi, cuối tuần..."
Vừa dứt lời, cậu lập tức hiểu ra ý tứ câu hỏi "ngày mai thứ mấy" của Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ đã sớm có ý định này khi hỏi cậu.
"Ưm... Anh thật quá đáng." Lục Ngu lúc này mới phát hiện mình bị gài bẫy.
Tống Giản Lễ bật cười, tiếng cười khàn khàn lại rất có từ tính, thổi qua màng tai Lục Ngu khiến tim cậu cùng nhau cộng hưởng.
"Tang Tang, anh có thể không?" Bàn tay Tống Giản Lễ đặt bên hông Lục Ngu chậm rãi di chuyển về phía trước.
Lục Ngu cong người lên, lắc đầu từ chối: "Không, không muốn..."
"Muốn Tang Tang." Tay Tống Giản Lễ không tiếp tục động, hắn lại cúi xuống hôn Lục Ngu, ngậm lấy môi dưới cậu nhẹ nhàng cọ xát.
Đôi môi vốn đã hồng nhuận giờ lại trở nên sưng đỏ.
Lục Ngu trốn không thoát, nước mắt lã chã rơi xuống.
"Giản ca..." Lục Ngu nức nở.
Tống Giản Lễ hôn vành tai cậu, tay lại xoa xoa eo cậu gầy nhưng rắn chắc: "Ừm, anh đây."
Không khí trở nên kiều diễm ái muội, như thể hòa lẫn thứ dược vật gì đó, len lỏi vào mọi ngóc ngách, thúc giục bọn họ tiếp tục.
(đoạn này lược bỏ 5000 chữ)