Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế Chương 9: C9: Chương 9

[Cập nhật lúc: 03:28 09/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Huynh Trưởng Vạn Vạn Tuế - Chương 9: C9: Chương 9 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ôn Dư hoàn toàn không nể mặt Tưởng Vũ Hách.

Cho dù biết câu nói “Em lấy trước đi” vừa rồi, có lẽ là do anh nhận ra là đã tránh nhầm cô sau khi bình tĩnh lại, muốn cho cả hai bậc thang để bước xuống, nhưng không cần phải vậy.

Cô đã nổi giận rồi.

Và cũng sẽ không không thèm để ý đến anh trong một thời gian.

Ôn Dư từng muốn gió được gió muốn mưa được mưa, người theo đuổi cô ít nhất cũng phải xếp dài thành hàng quanh Giang Thành một vòng, vậy mà hôm nay lại rơi vào bước đường bị người khác chỉ vào mũi mắng là có ý đồ, có động cơ ư?

Dù phá sản hay bị lừa dối, Ôn Dư đều có thể bình tĩnh đón nhận.

Nhưng lòng tự trọng của cô không thể chấp nhận sự sỉ nhục về nhân cách như vậy.

Anh coi cô là gì?

Một con đàn bà muốn leo lên giường của anh ư?

Có trời đất chứng giám, Ôn Dư ở bên anh hoàn toàn là vì sợ anh say rượu ngủ một mình ở bên ngoài gặp nguy hiểm, sao lại bị hoài nghi đến mức vô lý như vậy.

Lần đầu tiên Ôn Dư nảy sinh suy nghĩ từ bỏ việc dạy Thẩm Minh Gia làm người, tục ngữ có câu, oan oan tương báo đến khi nào, thà hóa giải ân oán còn hơn bị trói buộc.

Cho dù cha đã phá sản thì Ôn Dư vẫn có nhà có xe, nếu bán hết, đưa cha đến thành phố khác làm lại từ đầu, cô vẫn có thể sống một cuộc sống bình yên.

Tại sao cô lại phải ép bản thân nhận một kịch bản trả thù tra nam thế này.

Ôn Dư biết rất rõ Tưởng Vũ Hách từ đầu đến cuối chưa bao giờ chấp nhận cô.

Chính vì thế khi nhìn thấy cô nằm ở bên cạnh, phản ứng đầu tiên của anh là nghi ngờ chứ không phải thắc mắc bình thường.

Cả đêm hôm đó Ôn Dư không ra khỏi phòng.

Bảy giờ sáng hôm sau, nghĩ rằng giờ này Tưởng Vũ Hách nhất định còn chưa dậy, Ôn Dư mặc quần áo xuống giường, cô định ngồi lên xe lăn nhưng rồi cô chuyển sang đứng dậy đi hai bước.

Tuy bắp chân bị thương vẫn còn đau, nhưng máu tụ đã tan đi rất nhiều, miễn là đi chậm thì vẫn được.

Ôn Dư không dùng xe lăn, cô vịn tường đi ra khỏi phòng từng bước một.

Không ngờ khi cô bước vào phòng khách thì thấy dì Mười Hai đang đứng ngoài hành lang với bộ âu phục trên tay.

Còn Tưởng Vũ Hách trong trang phục chỉnh tề đang thay giày.

Ôn Dư: "..."

Sao hôm nay người đàn ông này đi làm sớm thế?

Dì Mười Hai thấy Ôn Dư tự đi ra ngoài, sửng sốt hỏi: "Cháu vội vàng làm gì, cháu nên nghỉ ngơi thêm, đừng để lại di chứng."

Ôn Dư liếc nhìn Tưởng Vũ Hách, tuy còn tức giận nhưng cô biết rất rõ sự ương ngạnh tối qua có thể được lý giải bằng cảm xúc uất ức, nhưng nếu hôm nay còn xụ mặt thì sớm muộn gì hình tượng của cô cũng bị sụp đổ.

Vì vậy cô lập tức quay đầu lại, cắn môi nhỏ giọng nói: "Em chỉ sợ, lần sau lỡ lại làm sai, em..."

Những lời này nghe mới tủi thân, mới hèn mọn làm sao.

Chỉ một câu của Tưởng Vũ Hách mà đã dọa cho đứa em gái mất trí nhớ phải tập đi cả đêm hôm qua, chỉ để chuẩn bị cho sau này nếu bị đuổi ra khỏi nhà.

Để xem anh có muốn trừng phạt đứa em đó hay không thôi.

Quả nhiên, khi Ôn Dư ủ rũ nói ra những lời như vậy, ngay cả dì Mười Hai bình thường lạnh lùng cũng mềm lòng: “Không, cậu chủ không có ý đó.”


Dì Mười Hai theo bản năng nhìn Tưởng Vũ Hách, mong anh nói gì đó, nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, thay giày xong, anh cầm áo khoác rồi đi ra ngoài.

Một lúc sau, Ôn Dư nghe thấy trong sân có tiếng xe hơi khởi động.

Giỏi lắm, cứng đấy.

Kể từ khi đến đây, Ôn Dư đã nói mỏi miệng hai từ giỏi lắm rồi.

Tưởng Vũ Hách không hề nể tình, dì Mười Hai cũng có chút xấu hổ, bà cởi yếm ra rồi chuyển sang đề tài khác với Ôn Dư: “Dì có việc đi ra ngoài, đến tầm trưa sẽ về, trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu đói bụng thì cháu cứ lấy ăn nhé.”

Ôn Dư vốn định hỏi dì Mười Hai muốn đi đâu, nhưng lời vừa ra đến miệng thì cô chợt phát hiện…

Chủ nhân và quản gia đều không có ở đây cả buổi sáng chính là thời điểm tốt nhất để cô ấy đến khách sạn đấy thôi?

Nhưng lại có một vấn đề khác bày ra trước mắt cô.

Cho dù bây giờ cô ấy có thể dễ dàng rời đi, vậy quay lại thì sao?

Cô ấy không có chìa khóa.

Nhưng Ôn Dư cũng không quan tâm nhiều như vậy được nữa, chỉ còn vài ngày nữa là đến thời hạn giữ phòng của khách sạn, không biết sau này còn có cơ hội tốt như ngày hôm nay hay không, cô không thể bỏ qua.

Mà nói thật, với thái độ của Tưởng Vũ Hách vừa rồi, cô cũng không quan tâm liệu mình còn có thể ở lại hay không.

Nếu có thể thuận lợi lấy được chứng minh thư, cô sẽ dứt khoát mua vé máy bay bay về Giang Thành, không chơi nữa.

Hạ quyết tâm, Ôn Dư mượn một ít tiền của Vưu Hân trên Wechat, sau khi dì Mười Hai rời đi, cô tự bắt một chiếc xe đến khách sạn.

Có lẽ là do may mắn mà tài xế cô gặp là một người tốt bụng, ông ấy không chỉ đỡ Ôn Dư lên xe mà còn giúp vác xe lăn của cô ấy.

Sau khi đến khách sạn, Ôn Dư nhanh chóng nói rõ mục đích đến đây của mình, nhân viên lập tức cử người dẫn cô đến một phòng VIP.

"Cô Ôn, xin hãy chờ một chút, tôi sẽ đi lấy túi cho cô."

Ôn Dư gật đầu, cô đang im lặng ngồi chờ thì một giọng nói bỗng nhiên vang lên: “Tiểu thư Ôn?”

Ôn Dư sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn, thì ra là tình nhân của Thẩm Minh Gia.

Quả nhiên, Thẩm Minh Gia đang đứng ở bên cạnh cô ta.

Cũng đúng thôi, ở Bắc Kinh không có ai quen biết Ôn Dư, đây là cặp gian phu dâm phụ duy nhất mà cô có thể gặp ở khách sạn này.

Phương Doanh bước vào, nhìn Ôn Dư từ trên xuống dưới vài lần, không thể tin nổi hỏi: "Sao cô lại ngồi xe lăn?"

Ôn Dư chỉ muốn lấy lại túi xách rồi nhanh chóng rời đi, cũng không muốn nói chuyện với bọn họ, vì thế cô xoay lưng lại.

Nhưng Phương Doanh hiển nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này để chế giễu cô:

"Chúng tôi đều đã nghe nói về chuyện gia đình cô. Dù có thế nào thì cô cũng đừng làm những chuyện ngu ngốc nhé. Nếu cần gì thì cô cứ nói với anh Gia, tôi sẽ không để ý chuyện anh ấy giúp cô đâu, đúng không anh?"

Ôn Dư: "..."

Mùi trà nồng thật đấy.

"Giúp tôi?" Ôn Dư nhướng mày nở nụ cười: “Anh Gia của cô có bản lĩnh gì mà đòi giúp tôi? Mình có năng lực đó hay không thì cũng phải tự biết đi chứ? Thù lao một bộ phim của anh ta còn chưa đủ để tôi mua một cái túi nữa là, cũng chỉ có cô em là ham của lạ thôi."

Thẩm Minh Gia bật cười.

Trong mắt hắn ta, một Ôn Dư có mạnh miệng đến đâu thì cũng đã hết thời rồi.


"Còn tưởng mình là đại tiểu thư sao? Ai cũng phải nuông chiều nhường nhịn cô à?” Thẩm Minh Gia lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ bây giờ của cô đi, Ôn Dư, cô làm ơn tỉnh táo lại chút đi, nhà cô đã phá sản rồi."

Lúc này, nhân viên cầm túi xách của Ôn Dư đi tới: “Cô Ôn, cô kiểm tra xem có thiếu thứ gì không?"

Ôn Dư mở túi ra xem một chút, sau đó gật đầu với đối phương: “Cảm ơn."

“Nhà tôi phá sản thì sao.” Ôn Dư cất túi xách, bình tĩnh nhìn Thẩm Minh Gia: “Ôn Dư là tôi còn sống và sẽ sống một cuộc sống thoải mái, sung sướng hơn cả Thẩm Minh Gia là anh, bởi vì tôi còn phải chờ-”

Ôn Dư hơi nghiêng người về phía trước, vừa nói vừa áp sát lại: "Để xem một tên cặn bã như anh khi nào thì lụi bại."

Tuy rằng câu cuối cùng được nói rất nhẹ nhàng, trong lòng Thẩm Minh Gia lại không khỏi sợ hãi, nhưng điều đó cũng chỉ kéo dài trong một giây, anh ta khinh thường cười: "Được, vậy tôi chúc cho nguyện vọng của cô sẽ sớm thành hiện thực."

Sau đó kéo Phương Doanh đi: "Đi thôi."

... Đúng là ngông cuồng hết sức!

Ôn Dư cũng biết Thẩm Minh Gia cư xử như vậy là vì biết nhà họ Ôn đã phá sản, Ôn Dư cũng từ phượng hoàng biến thành gà rừng, không thể chống lại hắn ta cho nên hắn ta mới trở mặt trắng trợn không kiêng dè gì như vậy…. Đọc‎

Truyện mới