Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị Chương 25: Quỷ khóc

[Cập nhật lúc: 09:18 30/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị - Chương 25: Quỷ khóc với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Mắt nhìn về tảng đá lớn phía trước có hai chữ "Tân Manh" đẫm máu, lông tơ trên lưng Tân Manh đều dựng lên.

"Cái quái gì thế này!" Lý Hữu Căn bên kia sợ hãi chửi rủa, hắn vốn nhát gan, lần này bị doạ đến chân run. "Này, đây là mộ, bia mộ sao?"

Không ai có thể trả lời hắn, mấy tảng đá này không biết đã ở đây bao nhiêu năm, bên trong cấm địa bị toàn bộ thôn Tú Sắc trông giữ rất chặt chẽ, dựng lên sáu tảng đá lớn giống bia mộ, mà những tảng đá này, lại khắc tên năm người bọn họ, còn là máu me đầm đìa đỏ tươi!

Thật là quỷ dị...

Rốt cuộc là có ý gì? Tượng trưng cho việc bọn họ sắp gặp chuyện, sau đó chết ở chỗ này sao?!

Hay là... Nơi này là chỗ đem bọn hắn an táng, những tảng đá này chính là bia mộ của bọn họ trong tương lai?!

Càng nghĩ càng đáng sợ, Tân Manh nhịn không được nhìn về phía Du Nghị bên kia, thấy Du Nghị cũng nhìn chằm chằm một tảng đá, nhưng trên tảng đá trống không, tên năm người bọn họ đều có, chỉ có khối đá này mặt trên không có chữ, lẽ ra mà nói, nên viết tên Tề Tiểu Quỳ...

Tại sao không có cô ấy? Hay là cô ấy không ở đây?

Trong nháy mắt Tân Manh dường như nhận ra được gì đó, Du Nghị thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh Tân Manh, có người giá trị vũ lực mạnh mẽ che chắn, Tân Manh hơi an lòng chút, khi cẩn thận nhìn lại những tảng đá này, đột nhiên nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng vang lớn, quay đầu nhìn lại, là Hùng Gia Bảo, hắn đá một cước lên tảng đá, đem cục đá ngã xuống!

"Dừng lại!" Tân Manh kinh hãi*, nhanh chóng kéo theo Du Nghị chạy tới, "Anh liều lĩnh quá rồi đấy, đã chưa hiểu rõ tình huống, còn tự dưng đi đá xuống!"

(*Theo Hun là vừa kinh ngạc vừa sợ hãi)

Hùng Gia Bảo không thèm để ý lấy tay sửa lại mái tóc đủ màu sắc, "Còn có cái gì không rõ ràng, không phải trên thẻ đã nói, muốn xem chúng ta có đẩy ngã hay không, nhưng đẩy không ngã khẳng định không thể hoàn thành nhiệm vụ, dù thế nào cũng phải đẩy."

Anh nói rất có lý lẽ nên tôi không còn gì để nói...

Tân Manh cúi đầu, trong lòng không ngừng suy nghĩ kết quả của việc đẩy ngã và không đẩy, cậu không tin tưởng đẩy ngã tảng đá là biện pháp duy nhất, nếu không ba câu nhắc nhở trên thiệp cũng không mập mờ như vậy, giống như trong trò chơi gặp phải tình huống cho hai lựa chọn, lựa chọn bất đồng sẽ dẫn đến kết cục bất đồng, bọn họ nhất định phải cẩn thận.

Nhưng thế lại một tiếng vang lớn, Hùng Gia Bảo lần lượt đi tới từng cái, đá ngã tảng đá viết tên Lý Hữu Căn, tiếp theo là Đổng Tu, mấy người kia bị hắn làm sợ hết hồn, cũng không kịp ngăn cản, chớp mắt một cái, sáu tảng đá tất cả đều ngã.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.

Toàn bộ xung quanh khu rừng giống như biến thành không khí, bất kỳ thanh âm gì cũng không nghe được, nhất thời làm lỗ tai cảm thấy khó chịu, Tân Manh ngẩng đầu lên, mơ hồ cảm thấy được bầu trời trở nên tối đen, trên người có chút lạnh, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy bất thường, nhịn không được lui về phía sau một bước, đột nhiên lại bị Du Nghị nắm lấy, cậu quay đầu nhìn sang, thấy sắc mặt Du Nghị hết sức nghiêm túc, khẽ quát một tiếng: "Chạy!"

Nói xong, liền kéo cậu nhanh chóng xông ra ngoài, Tân Manh cái gì cũng không kịp hỏi, chỉ có thể chạy sát theo, những người khác cũng thấy không đúng, luống cuống kéo tay kéo chân chạy theo, thời điểm mà bọn họ sắp bước ra phạm vi khu rừng, tất cả tai mọi người đột nhiên nghe thấy một tiếng hét cực kỳ sắc nhọn!

Âm thanh kia giống như khóc mà không phải khóc, tựa như cười mà không phải cười, sắc bén như lưỡi dao, gắt gao đâm vào thân mấy người, khiến lòng người đau đến run rẩy, màng tai như sắp nứt ra, mấy người đau đớn hô to một tiếng, hai tay theo bản năng che lỗ tai, nhưng không chặn được, âm thanh kia như xuyên thấu tất cả, đâm thẳng vào đáy lòng của mọi người!

Khoảnh khắc mạch máu yếu ớt đứt ra, lỗ tai, đôi mắt, lỗ mũi, đều tràn ra máu tươi, thân thể Tân Manh là yếu nhất, lâm vào hôn mê, được Du Nghị ôm chặt lấy, Du Nghị mày nhíu chặt, cắn răng lấy tay mò xuống chân Tân Manh, đem Tân Manh ôm lên, chân dùng sức đạp xuống, trước tiên phải chạy ra khỏi khu rừng, âm thanh hai bên cũng nhỏ đi một chút, mà chân Du Nghị không ngừng lại, một mạch lao xuống núi!

Đi theo phía sau bọn họ là Hùng Gia Bảo, trên người hắn toàn máu, máu tươi đầy mặt, trên người cũng rách ra rất nhiều lỗ nhỏ, máu tươi ồ ồ như nước chảy ra ngoài, hắn không giống Du Nghị và Tân Manh đứng gần lối ra như vậy, cắn răng gần như kiệt sức chạy ra ngoài, hơn nữa không biết có chuyện gì xảy ra, hắn còn đau hơn những người khác gấp mấy lần, âm thanh kia không ngừng hành hạ hắn, hắn hầu như không còn đi được nữa, lảo đảo mấy bước rồi quỳ trên mặt đất, bên cạnh, Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn cũng đang khó khăn muốn chạy ra ngoài, bọn họ so với Hùng Gia Bảo còn nhẹ hơn một chút.

Đầu gối Hùng Gia Bảo quỳ lên lá cây mục nát, hai tay chống đất, đường nhìn đã có phần không rõ, hắn cảm giác được bên cạnh có người chạy qua, là Lý Hữu Căn, hắn nỗ lực nắm lấy ống quần đối phương, "Giúp, giúp tôi một chút..."

Mà Lý Hữu Căn căn bản không để ý tới hắn, nhanh chóng chạy ra, Hùng Gia Bảo lập tức lần thứ hai tóm lấy Đổng Tu, mà Đổng Tu chẳng những không giúp hắn, lại bởi vì sợ hắn làm vướng chân mà đạp hắn một cước thật mạnh, Hùng Gia Bảo lăn trên đất hai vòng, thân thể chợt nhẹ bẫng, ý thức trở nên mơ hồ.

Khi Đổng Tu cùng Lý Hữu Căn chạy ra khu rừng, đôi chân ngay cả nhấc lên cũng không nổi, Đổng Tu không cẩn thận vấp phải rễ cây, liền ngã xuống, Lý Hữu Căn ở xa xa cũng không kịp dừng lại, ngã trên người hắn, cùng hắn lăn chung một chỗ. (Hun: không biết có nên ship 2 ông này tra công tiện thụ ko nữa

Truyện mới