Sau đó Lê Đông hoàn toàn bị biểu diễn hấp dẫn, chỉ có tay trái vẫn luôn nắm chặt cổ tay áo bên phải rũ xuống bên dưới của Kỳ Hạ Cảnh, khi bên cạnh có người chen qua sẽ bất giác tới gần người đàn ông.
Loại thân cận cùng ỷ lại theo bản năng này không thể nào ngụy trang, cũng không thể nào che giấu.
Mãi đến khoảng 5 giờ đại bộ phận mọi người đều đã đói bụng, cùng đến chỗ do Từ Lãm chỉ định để ăn bữa tối, lúc sau lại cùng đi xem biểu diễn pháo hoa.
“Ôi, đây không phải phó giáo sư Kỳ của chúng ta sao?” Từ Lãm xa xa nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh cho người ta leo cây, kinh ngạc trong một cái chớp mắt sau đó cười ra tiếng:
"Được lắm người anh em!”
Nhanh như vậy đã mắc câu, không cần anh ấy nhọc lòng rồi.
Những người còn lại đều không biết Kỳ Hạ Cảnh sẽ tới, nhìn thấy anh xuất hiện ở bên cạnh Lê Đông thì vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, lúc sau tất nhiên không thể thiếu chuyện trêu chọc hai người rồi.
“Hai người mặc xứng đôi quá, thành thật khai báo đi, có phải cố ý phối đồ đôi hay không.”
“Chẳng trách giữa trưa lúc ăn cơm bác sĩ Lê cứ thất thần, khẳng định là đang suy nghĩ sao phó giáo sư Kỳ còn chưa đến đây đấy!”
“Mỹ nữ soái ca xứng đôi quá, hu hu hu quả nhiên yêu đương ngọt ngào đều là của người khác.”
Ánh mắt theo thứ tự đảo qua Lê Đông lúng túng cùng Kỳ Hạ Cảnh hờ hững, Từ Lãm quyết định đại phát từ bi lại lần nữa ra mặt giải vây.
“Ôi ôi ôi đừng trò chuyện nữa, mau tới đây gọi món ăn đi.”
Lời nói vừa ngừng, anh ấy cố ý hất cằm lên với Kỳ Hạ Cảnh: “Đêm nay chính là phó giáo sư Kỳ mời khách, ngày thường thấy cậu ta ngứa mắt thì đều nắm lấy cơ hội này cho cậu ta một bài học đi.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy liếc xéo Từ Lãm một cái, cong môi ngầm đồng ý.
Những người đang ngồi sớm đã biết bối cảnh của anh cùng Từ Lãm, thấy Kỳ Hạ Cảnh gật đầu, tất nhiên không hề để ý vấn đề chi phí nữa, một đám đều buông thả gọi món ăn.
Lê Đông vẫn ngồi ở góc lẳng lặng chờ đợi, khi thực đơn đẩy đến trước mặt thì xua tay cự tuyệt, nói ăn đồ mọi người gọi là được.
Lúc Từ Lãm bên cạnh đang muốn rút lại, cánh tay dài của Kỳ Hạ Cảnh duỗi ra lại lấy thực đơn về, một lần nữa đặt ở trước mặt Lê Đông.
Trong hoàn cảnh ồn ào, tay người đàn ông lười nhác chống cằm, nghiêng đầu môi mỏng dừng ở bên tai cô, gần như đã là kề sát vào nhau, thấp giọng nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.”
“Tiền đều tiêu ở trên người người khác thì lỗ lắm.”
…
Sau khi ăn xong cách biểu diễn pháo hoa còn có hai giờ, mấy nữ sinh thương lượng đơn giản sau đó kéo Lê Đông lên cùng đi mua sắm.
Các anh chàng thì không có hứng thú đối với thú bông vật phẩm trang trí, quyết định đi đến gần vị trí ngắm tốt nhất, chơi xong vừa lúc đi chiếm chỗ.
Đoàn người đi chung một đoạn rồi tách ra ở một chỗ đất trống nào đó.
Mấy cô gái vừa đi dạo phố là quên mất thời gian, trước khi biểu diễn pháo hoa diễn ra mười lăm phút mới vội vàng đi tính tiền, từ cửa hàng bước ra mới phát hiện, thế giới bên ngoài đã sớm không còn giống với lúc tiến vào rồi.
Màn trời rực rỡ bị bóng đêm nuốt hết, sao sáng trăng bạc treo trên trời cao, lấy ánh trăng lạnh lẽo làm bạn, từng ngọn đèn ven đường chiếu sáng đêm tối, đường phố đã biến thành bộ dạng hoàn toàn khác.
“... Không phải lão Hứa nói ở vị trí kim năm sao sao, thế chúng ta nên rẽ trái.”
“Không đúng, chúng ta phải từ lâu đài phía bên phải đi qua, rẽ trái sau đó phải vòng một vòng thật lớn, khẳng định không đuổi kịp.”
“Hay là bảo đám con trai lại đây đón chúng ta đi, bản đồ này căn bản xem không hiểu, chạy loạn lạc đường thì không phải càng xong đời ư.”
Di động trong túi rung lên, Lê Đông nhận điện thoại, bên tai lập tức vang lên giọng nói trầm thấp có lực của Kỳ Hạ Cảnh: “Lê Đông, hiện tại cô đang ở đâu.”
Tầm mắt lượn quanh một vòng, Lê Đông nắm di động cụp mắt, khẽ gọi tên họ của đối phương: “Tôi đang ở con đường dài mà chúng ta tách nhau ra.”
Đối diện lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, ngay sau đó có thể nghe thấy mơ hồ tiếng gió gào thét vọt qua cùng với tiếng hít thở nhỏ đến khó phát hiện của người đàn ông.
Tiếng hít thở nhỏ lập tức dán ở bên tai, Kỳ Hạ Cảnh hình như đang nhanh chóng di chuyển: “Được, cô đợi ở đó đừng chạy loạn.”
“Tôi tới tìm cô.”
Tiếng tút chứng tỏ cuộc trò chuyện đã bị ngắt vang lên, các cô gái thảo luận xem nên đến điểm quan sát như thế nào thì tốt nhất đã quyết định đi qua từ phía bên phải, đang sốt ruột hoảng hốt thúc giục Lê Đông mau đi cùng.
“Tôi không đi đâu.” Lê Đông lắc đầu, dịu dàng cười với cô gái đối diện:
"Tôi ở chỗ này chờ Kỳ Hạ Cảnh.”
Đồng nghiệp khá quen thuộc đối với nơi này khuyên cô: “Đừng chờ nữa, con đường đá này quá dài, đi vài bước đường chính là chỗ rẽ.”
“Cho dù anh ấy tới kịp lúc thì hai người cũng sẽ đi lạc bỏ qua nhau mất.”
Lê Đông vẫn không dao động, thân mình mảnh khảnh cao gầy an tĩnh đứng ở dưới đèn đường, hơi không chú ý sẽ bị hoàn toàn bao phủ trong đám người.
Nhưng ánh mắt tràn đầy kiên định của cô lại lóa mắt làm người ta không rời được mắt.
“Anh ấy bảo tôi ở chỗ này chờ anh ấy.” Cô cười xua tay tạm biệt các cô gái khác:
"Cho nên tôi sẽ ở chỗ này chờ anh ấy lại đây.”. Đọc