Trong đám người, Bạch Ấu Vi có biết ba người, hai người kia không biết.
Ba người cô biết là Vu Á Thanh, Nghiêm Thanh Văn và Lữ Ngang.
Hai người không quen, một người vừa đen vừa cường tráng như cục than đá, một người đã trắng lại mập còn đầu trọc.
Người biết mặt không cần giới thiệu, Thẩm Mặc giới thiệu hai người đi sau với mọi người:
“Vị này là La Bân, học sinh học viện thể dục, am hiểu các hạng mục thể thao như cử tạ, ném đĩa, chạy nước rút.
Vị này là Triệu Minh Đăng, nhân viên bán hàng, đồng thời cũng là chủ một trang web trò chơi, am hiểu làm hướng dẫn chơi trò chơi.
Nếu ngày mai có thể góp đủ nhân số, ngày kia chúng ta sẽ cùng nhau vào trò chơi, nếu không đủ người, đêm mai chúng ta từ bỏ.”
Đàm Tiếu nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải ở đây đã đủ người hả anh? Bên này năm, cộng thêm năm người chúng ta, vừa đủ mười người vào trò chơi.”
“Còn thiếu hai người.” Vẻ mặt Thẩm Mặc thản nhiên nói, “Căn cứ tư liệu trò chơi số 21, một điểm khó lớn nhất trong trò chơi chính là con mèo bằng vải có tốc độ nhanh khác thường kia, cho nên lần này anh sẽ mang theo người có phản ứng nhanh nhẹn. Thầy Thừa và Tiểu Tân ở lại.”
Phan Tiểu Tân ngẩn người, sau đó “Ah” một tiếng, bình tĩnh chấp nhận sự sắp xếp này.
Cậu bé còn nhỏ, lúc vào trò chơi khuyết điểm rất lớn, trò chơi số 21 lại nguy hiểm như vậy, rất bình thường khi Thẩm Mặc không cho cậu đi. Thách thá