Lúc bị nhốt trong mê cung, tâm nguyện lớn nhất chính là thoát khỏi mê cung.
Hiện tại đi ra, họ càng mờ mịt. Thế giới dị biến, mạng treo lơ lửng bất cứ lúc nào, bọn họ nên đi nơi nào?
Năm học sinh túm tụm khẽ thảo luận.
Bạch Ấu Vi ngồi ở xe lăn, lẳng lặng nhìn bọn họ, trong tay một chút một chút xoa chính mình con thỏ nhung, trên mặt bình tĩnh không gợn sóng.
Cô có thể cảm giác được dây thần kinh ở chân tê tê mỏi mỏi một chút. Từ sau tai nạn xe cộ năm 12 tuổi, lần đầu tiên chân của cô có tri giác, nhưng cô im lặng, không nói cho bất kỳ ai.
Bởi vì cô chán ghét không vui mừng.
Nếu một lần thăng cấp số liệu là có thể làm chân khôi phục tri giác, như vậy lần thăng cấp số liệu thứ hai, có thể làm cô đứng lên một lần nữa không?
Mê cung là cái gì?
…… Thần cũng được, ma cũng thế, cô không để bụng.
Cô chỉ muốn đứng dậy.
……
Bọn học sinh cuối cùng bàn bạc xong.
Trương Thiên Dương nói: “Bọn em định xuôi về phía nam Trường Giang, nhìn xem có thể tìm được cứu viện, hoặc tụ hợp với nhóm người tị nạn không……”
Anh dừng một chút, nhìn về phía Trần Huệ, “Trần Huệ muốn đi về phía Bắc, cậu ấy muốn đi Bội Kinh tìm con trai của cô Đồ.”
Mọi người đều ngạc nhiên.
Thầy Thừa: “Ngàn dặm xa xôi, một cô bé như trò……”
“Đúng vậy, Trần Huệ, chắc chắn con trai của cô Đồ đã sớm đi tị nạn, không tìm thấy đâu.” Bạn học của cô cũng khuyên nhủ.
Trần Huệ lấy ra ví tiền của Đồ Đan, mở ra, rút ra tấm ảnh chụp gia đình bên trong cho mọi người xem. KHÔ