Hồ Sơ Pháp Y Chương 55: Tai nạn

[Cập nhật lúc: 16:48 31/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Hồ Sơ Pháp Y - Chương 55: Tai nạn với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!


    Nghe đến đây, trong lòng tôi trở nên sợ hãi, còn gì đáng sợ hơn thế này? Có gần trăm người cầm dao tiến đến trước mặt chúng tôi!


    Tôi nhìn lên, một số người trong làng thực sự đang nhìn vào đây, chỉ vào chỗ chúng tôi và nói điều gì đó.


    “Chạy mau!” Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu tôi.


    Cơ thể phản ứng nhanh hơn, dùng một tay nắm lấy tay Tiểu Kiều, tôi xoay người bắt đầu chạy. Trong tiềm thức, tầm quan trọng của Tiểu Kiều vượt xa mọi thứ.


    Phản ứng của Lôi Chính Long cũng nhanh không kém, anh ta lập tức hiểu rằng tôi sẽ chạy,  vì vậy liền kéo Vũ Ba chạy luôn.


    Vũ Ba từ lâu đã sợ hãi, giờ lại chứng kiến cảnh tượng như vậy khiến toàn thân anh ta trở nên mền nhũn. Lôi Chính Long đỡ anh ta dậy, chỉ mới buông lỏng tay Vũ Ba lại lập tức ngã xuống.


    Thật không may, khi Vũ Ba bị ngã, anh đã ấn ngón tay vào công tác của đèn pin, chuyện gì tới cũng tới, từ đèn pin một luồng sáng trắng chiếu ra.


    Nếu như vừa rồi dân làng chỉ nghi ngờ thì bây giờ đã chắc chắn 100%, hơn nữa còn phát hiện chính xác vị trí của chúng tôi, ánh sáng đèn pin trong bóng tối cực kỳ bắt mắt, chỉ có kẻ mù mới không nhìn thấy.


    Một số dân làng đã hét lên, mọi người dừng công việc của họ lại và cùng nhau nhìn về đây.


    Tôi muốn bóp chết Vũ Ba ngay lập tức. Anh ta như vậy không khác nào đang tạo độ khó cho game.


    “Làm gì bây giờ?” Lôi Chính Long sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt chăm chú nhìn tôi.


    Một số dân làng đã chạy qua đây, tình hình trở nên cấp bách.


    Tôi lên tiếng: “Vũ Ba, anh phải đứng lên, nếu không thì chúng ta đều kết thúc.”


    “Đừng bỏ tôi!” Vũ Ba cố gắng đứng lên, nhưng đều thất bại.


    Bên bờ vực của sự sống và cái chết, không còn nhiều thời gian để cân nhắc nên lập tức nói: “Chạy trước đi rồi nói sau, dân làng chắc sẽ không dám làm tổn hại anh đâu.”  quyết định mặc kệ Vũ Ba, nói xong tôi liền lôi Tiểu Kiều chạy đi, mới chạy vài bước liền phát hiện Lôi Chính Long không đi theo.


    Nhìn lại, Lôi Chính Long vẫn đang đứng tại chỗ.


    “Đi!” Tôi hét lên.


    “Không, tôi vẫn không thể bỏ anh ấy ở lại. Hãy chăm sóc cho Tiểu Kều.” Lôi Chính Long tỏ vẻ dứt khoát, kéo Vũ Ba đang mềm nhũn đứng lên, chạy về hướng ngược lại.


    “Tên ngốc này!” Tiểu Kiều vừa khóc vừa nói.


    Lôi Chính Long cho tôi cảm giác giống như anh ta đang giao phó lại mọi việc cho tôi, cứ như đây là lần cuối tôi và anh ta nhìn thấy nhau. Nếu như không phải vướng bận bởi Vũ Ba, trong bốn người chúng tôi, anh ta là người có khả năng trốn thoát cao nhất. Dù sao anh ta là người có kinh nghiệm nhất hơn nữa thể lực cũng rất tốt.


    Sự việc như thế này cũng không thể trách được Vũ Ba, đối mặt với cảnh tượng như vậy, người bình thường hẳn sẽ sợ hãi. Chân tôi cũng mềm nhũn, tim đập loạn xạ, nếu Tiểu Kiều không ở bên cạnh, tôi cũng sẽ giống như tình cảnh Vũ Ba lúc này.


    Con người thật kỳ lạ, khi gặp tình huống cấp bách liền trở thành trụ cột của người khác.


    Dân làng ở rất gần, có thể nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn của họ ở gần đó.


    Tôi mỉm cười với Lôi Chính Long, sau đó kéo Tiểu Kiều chạy xuống núi.


    Vừa chạy được vài bước đã nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Kiều, tiếng khóc càng lúc càng dồn dập. Tiểu Kiều là một cô gái tốt bụng yếu đuối, cảnh tượng này đối với cô ấy đã tạo ra đả kich quá lớn.


    “Đừng khóc nữa, mau gọi điện báo cảnh sát!” Tôi hét lên.


    Nếu anh Ba đến đủ nhanh, chúng tôi sẽ có cơ hội. Lôi Chính Long là một cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy nên anh ta hẳn phải biết cách bảo vệ mình. Một điểm nữa, dân làng ai cũng biết thân biết phận của anh ấy, hành hung cảnh sát là trọng tội, hi vọng điều này đủ để làm họ sợ.


    Nghe thấy tiếng hét của tôi, Tiểu Kiều cố gắng kìm chế tiếng khóc, lấy điện thoại ra gọi cho anh Ba.


    Tôi không biết tại sao, tôi không chịu được khi nhìn thấy phụ nữ khóc, thấy bộ dạng của họ  khi khóc lóc, lòng tôi liền cảm thấy khó chịu.(xin phép được thả icon

Truyện mới