Sau khi Thất Nguyệt Y rời đi, Hắc Thiên Hàn có một ngày ở cùng họ... Mặt ai nấy đều một bộ dạng không tình nguyện.
Mà có vẻ Thất Nguyệt Y biết điều này nhưng cũng kệ. Giữa đàn ông với đàn ông với nhau họ tự có cách hoà hợp riêng của mình. Riêng cô thì " Chuồn thôi! Ở đó thêm lúc nữa cô khó xử lắm luôn".
...----------------...
Thất Nguyệt Y vừa rời khỏi biệt thự, liền bắt taxi đến ngôi làng hôm qua. Không khí vẫn như trước, dọc hai bên hội chợ tấp nập người qua kẻ lại.
Cô đi một hồi... Một tiếng rồi hai tiếng... Quả nhiên có điều khác lại. Theo trực giác cô nhận ra mình đang đi thành một vòng tròn. Vậy nơi đây rốt cuộc ẩn giấu điều gì?
Dừng lại... hai mắt nhắm nghiền, định tâm từng bước nhỏ đi theo thứ dẫn cô đến nơi đây. Xung quanh từ đường phố nhộn nhịp trở thành một mảng trắng xoá doạ người.
Bước dần... bước dần... cô đi xuyên qua những bóng đen đang lờn vởn vô định. Cứ thế cho đến khi có ai đó đặt tay lên vai cô.
- Cô gái! sao cô lại đến đây?
Mà khi bàn tay đó vừa chạm vào, cách cảm giác lành lạnh liền theo đó mà chạy dọc sống lưng, đánh thẳng vào đại não. Mắt vừa hé mở, trước mặt là ông già lúc trước chỉ đường cho họ đến đây ngày hôm qua.
Vẫn vậy cô cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, nhưng vẫn là bộ đồ hôm qua vẫn dắt con trâu già đó. Nhưng giọng nói lại làm người ta sợ hãi đến lạ thường.
Thất Nguyệt Y dường như thấy cảnh này đã quen, cô bình thản nhẹ nhàng nói:
- Ông à! Con muốn tìm lại một vật, qua con để mất ở đây!
Nghe lời này ông ta đột nhiên im bắn, rồi cũng cười thật lớn:
- Haha... Vậy thì đi theo lão đây nào!
Nói xong liền quay đi, Thất Nguyệt Y đi phía sau, ông ta đi phía trước tuy nói là già nhưng ông ấy lại đi rất nhanh như lướt vậy. Mà cô cũng chẳng để ý lắm, nhìn người phía trước một trâu một người nhìn không rõ được chân cô chỉ đành nhắm mắt lại đi theo từng bước chậm.
Ai nói muốn nhìn thấy một việc gì đó, hiểu rõ một việc gì đó phải mất thấy tai nghe chứ... Ai dám chắc hiện thực không phải là mộng ảo chứ....
...----------------...
...Ở Meet Cat Guesthouse