Hàm Đào Chương 114: Luận võ ( hạ )

[Cập nhật lúc: 04:43 30/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Hàm Đào - Chương 114: Luận võ ( hạ ) với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

"Ai....." Đại sư huynh phái Lư Sơn yên lặng dùng tay che mắt.


Vương Hướng bị đoạt danh ngạch vui sướng khi người gặp họa, "Thật là ném chết người, vừa lên đã bị đoạt kiếm, Lư Sơn phái chúng ta về sau có lẽ phải cải danh thành Phi Kiếm phái."


Trương Gia Bảo ở Cực Dương Tông cũng thuộc hàng cao thủ, không đến ba mươi tuổi đã luyện đến tầng thứ hai của Cực Dương Liệt Hỏa Công, hắn chính là đệ tử trọng điểm được đào tạo ở Cực Dương Tông. Nguyên tưởng rằng Thần Tử Thích dám đi là do có Lý Vu Hàn mở đường nhỏ, ai ngờ ngay cả kiếm cũng cầm không xong, thế này thua chắc rồi.


Đệ tử đời thứ hai kỳ thực đều rất thích Thần Tử Thích Tiểu sư thúc, Tiểu sư thúc có tiền nên mỗi lần lên núi đều mang cho bọn hắn đồ ăn ngon, bọn họ đến Kiếm Dương hỗ trợ tuần thành đều có bao lì xì thật dày. Nhưng là đánh thành như vậy không khỏi có chút quá mất mặt......


"Trong tay vô kiếm, trong lòng có kiếm thì không tính là bị đoạt kiếm." Lý Vu Hàn nhìn tình huống bên kia, nhàn nhạt nói.


Vương Hướng bĩu môi, cái gì trong tay vô kiếm, trong lòng có kiếm, phải là đại sư kiếm đạo mới đạt cảnh giới ấy, Thần Tử Thích bộ dáng hùng hài tử kia, có thể được không?


Nhưng mà, một màn kế tiếp làm tất cả mọi người ở đây sợ ngây người.


Sau khi Thần Tử Thích quét ngang cũng không tạm dừng chút nào, bàn tay chống đất, vặn người bật lên, nhanh chóng cùng Trương Gia Bảo đối chiêu, đôi tay nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh, làm tráng hán trố mắt, "Thịch thịch thịch" ăn vài quyền. Cuối cùng một quyền đánh vào ngực Trương Gia Bảo, đánh bay tráng hán to con ra ngoài.


Trương Gia Bảo ngã ở mép đài, nửa người đều dính nước, khó khăn nắm lấy tấm ván gỗ mới không ngã xuống.


"Oa ——" khán đài Huyền Đạo bên này phát ra một trận kinh hô, chính đạo bên kia chú ý bên này đều cả kinh rớt tròng mắt.


"Hắn không phải Vương gia Kiếm Dương Thành sao?" Ở Tố Tâm Tông bên kia, Ngọc Tuyền lắp bắp hỏi sư tỷ.


"Là nha......" Ngọc Vận nuốt nuốt nước miếng, có chút khó hiểu. Người hoàng tộc, không phải đều là võ công cực kém sao?


"Nguyên lai tài tuấn bậc này, trách không được Ngọc Hồ nguyện ý đi cùng hắn." Ngọc Tuyền nhỏ giọng nói, bỗng nhiên có chút hâm mộ tiểu sư muội dũng cảm.


"Ngươi nhỏ giọng chút!" Ngọc Vận nhanh chóng che miệng nàng lại, trộm liếc mắt nhìn sư phụ phía trước. Mấy năm nay, trong môn căn bản không được nhắc tới Ngọc Hồ, rốt cuộc sống hay chết đến nay cũng không biết, các nàng cũng chỉ dám trộm hỏi thăm khi xuống núi mua son phấn.


Ngọc Phù Dung nhìn dáng người tiêu sái tuấn dật, lặng lẽ nắm chặt ống tay áo.


Trương Gia Bảo bị đánh cho ngây ngốc, tới khi nửa người rơi vào nước mới phục hồi tinh thần, ý thức được bản thân khinh địch, hét lớn một tiếng phóng người lên. Đem nội lực vận tới lòng bàn chân, nặng nề đạp trên tấm ván gỗ, lấy ngàn cân áp đỉnh, làm tấm ván gỗ lật về một bên.


Thần Tử Thích ở bên ván gỗ bị lật, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên, đạp tấm ván gỗ bên cạnh, nhấc chân đá hướng mặt Trương Gia Bảo. Trương gia bảo cũng nhảy lên, hai người ở không trung đối chưởng. Nội lực cực dương công bao trùm quanh thân, làm thân thể Trương Gia Bảo trở nên cứng rắn vô cùng, tựa như bàn thạch, nắm tay đánh vào mặt, phát ra tiếng như kim khí va chạm vào nhau.


Nửa ngày không bắt được trọng điểm, Thần Tử Thích vẫy vẫy tay đánh đau, âm thầm quan sát động tác của Trương Gia Bảo, ý đồ tìm ra sơ hở. Trương Gia Bảo cho rằng Thần Tử Thích nội lực vô dụng, cảm thấy cơ hội đã tới, lập tức đem nội lực tăng lên tới cực hạn, song chưởng tạo thành Thái Cực Đồ, đánh tới Thần Tử Thích.


Thần Tử Thích đứng ở tại chỗ bất động, nheo mắt nhìn động tác của hắn. Bất biến ứng vạn biến, khô mộc đứng trong gió; đại xảo như đại vụng, ba tấc chợt đón xuân*. Lúc bàn tay mang theo nội lực nóng rực cách mình còn ba tấc, đột nhiên ra tay, lấy bốn lạng đẩy ngàn cân trở tay đánh vào đan điền Trương Gia Bảo.


*tiếng hán dịch không ra

Truyện mới