Hạ Xưa Chương 13: C13: Chương 13

[Cập nhật lúc: 23:22 08/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Hạ Xưa - Chương 13: C13: Chương 13 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Đại tiểu thư thở dài, bực dọc bước trên hành lang bệnh viện. Nàng cũng không có cách nào khuyên giải Tô Châu. Nghĩ đến thái độ hiện tại của Đỗ tiên sinh, nếu nàng muốn ở bên Tô Châu, không chừng sẽ bị Đỗ tiên sinh đánh chết.

Hổ dữ không ăn thịt con, Đỗ tiên sinh bình thường cũng cưng chiều đại tiểu thư, lại chưa từng nổi xung với đại tiểu thư, hẳn là chưa đến mức đánh chết đại tiểu thư đâu chứ?

Nghĩ đến đây đại tiểu thư cũng yên tâm phần nào, dù sao nàng vẫn chưa theo đuổi thành công, nàng phải tiếp tục tìm cách, tùy cơ ứng biến.

Đại tiểu thư yên lòng bỏ lại những phiền não này ra sau lưng, tâm trạng vui vẻ lên không ít, nàng mang ý cười đi đến phòng nghỉ.

Bảo Quốc Tín không ngờ Tô Châu nửa đêm nửa hôm lại ở nơi này, hắn tới đây rót nước cho anh trai thì thấy Tô Châu đang ngồi cúi đầu một mình trong phòng nghỉ, không khỏi sửng sốt một lát, tưởng là nhận nhầm người, lưỡng lự hồi lầu không dám tiến lên.

Tô Châu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy hắn, hắn mới tiến tới chào hỏi, nhưng đúng lúc nhìn thấy sắc mặt Tô Châu khó coi, vội hỏi: "Bà chủ Tô không sao chứ? Có chuyện gì vậy?"

Tô Châu cắn môi, ngấm ngầm chịu đựng, mồ hôi chảy trên trán, sắc mặt xanh xao, ban đêm, đặc biệt là ở trong bệnh viện, rất đáng sợ.

Thấy tình hình khá nghiêm trọng, Bảo Quốc Tín gấp rút mở nắp phích rót một cốc nước nóng rồi đưa cho Tô Châu, luống cuống nói: "Bà chủ Tô, có nghiêm trọng không? Tôi đi gọi bác sĩ cho cô nhé?"

Mấy ngày này Tô Châu có nguyệt sự, vừa mới ra ngoài, gió thổi mạnh, lúc này bụng đang đau đến mức không thể nói được. Bình tĩnh lại, uống một ngụm nước nóng của Bảo Quốc Tín, lắc lắc đầu từ chối nói: "Cảm ơn, không cần đâu." Lại có chút gượng gạo mà cúi đầu, lặp lại, "Cảm ơn."

Bảo Quốc Tín có vẻ nhẹ nhõm, xua tay: "Ôi, bà chủ Tô không cần phải khách sáo. Bà chủ Tô bị sao vậy? Bị bệnh sao? Bác sĩ đã khám chưa?"

Hắn nghĩ Tô Châu nửa đêm ngồi một mình ở đây, lại còn bị đau, khẳng định là tới khám bệnh, lần trước gặp Tô Châu ở bệnh viện, không phải Tô Châu cũng đi khám bệnh hay sao? Không biết bệnh tật gì, nhưng hẳn là chưa chữa khỏi.

Tô Châu bị đau đến ỉu xìu: "Không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm."

"Vậy uống thêm nước ấm đi." Bảo Quốc Tín gãi gãi đầu, nụ cười trẻ trung, "Nghỉ ngơi nhiều một chút."

Tô Châu cũng không khách khí nữa, một hơi uống cạn nước, trả lại cốc cho Bảo Quốc Tín, uống nước ấm xong, cơn đau đã dịu đi rất nhiều: "Anh cậu vẫn chưa khỏe sao?"

"Không phải," Bảo Quốc Tín lại rót thêm một cốc, hơi nóng hầm hập, một lần nữa đưa Tô Châu, "Hai ngày trước anh ấy ra mặt trận chiến đấu, bị đạn pháo làm thương. Vừa mới xuất viện mà chưa gì đã quay lại rồi!"

Tô Châu mím môi, gật đầu: "Anh cậu đúng là nam tử hán, anh hùng!"

Bảo Quốc Tín cười hì hì: "Đúng vậy. Anh tôi ngã xuống rồi, tôi muốn thay anh ấy ra trận. Nhưng anh và cha mẹ tôi sống chết không chấp nhận, còn nói anh đã bị thượng, tôi lại còn muốn đi, Bảo gia chúng tôi xem như tuyệt hậu."

Tô Châu nho nhã nâng cốc lên nhấp một ngụm, nước nóng làm bụng cô dễ chịu: "Muốn làm quân nhân bảo vệ đất nước ư?" Thấy Bảo Quốc Tín gật đầu, cô đặt cốc nước xuống, vén lọn tóc xõa xuống ra sau tai, cười nhẹ nói, "Bảo vệ đất nước, trước tiên phải gìn giữ gia đình. Anh cậu bị thương, cha mẹ lại có tuổi rồi, cậu phải chống đỡ nhà cửa."

Bảo Quốc Tín lắc lắc đầu, hắn không đồng tình với quan điểm của Tô Châu, đất nước diệt vong thì nhà còn đâu? Nhưng hắn cũng không nên phản bác Tô Châu, liền đổi chủ đề: "Cô đợi lát nữa tôi đưa cô về nhé? Một mình cô cũng không an toàn."

Tô Châu đưa cốc ra, hắn vội nhận lấy, bàn tay vô tình chạm vào Tô Châu, cảm thấy tay Tô Châu rất lạnh. Hắn có chút giật mình, quan tâm nói: "Mùa hè nóng mà tại sao tay cô lạnh quá vậy?"


"Bạn học Bảo, cậu không biết nam nữ khác biệt sao?"

Một giọng nói lãnh đạm từ phía sau truyền đến, tiếng giày cao gót lộc cộc vang lên trong phòng nghỉ trống trải, một tiếng lại một tiếng, âm thanh va chạm với đá cẩm thạch lạnh lẽo dọa người.

Tô Châu và Bảo Quốc Tín đồng thời nhìn người đang đi tới.

Đại tiểu thư đứng đó trong chiếc áo khoác to bản màu đen, khoanh tay, lạnh mặt, tựa như đóa hồng đang nở rộ bị phủ sương tuyết. Xinh đẹp lạnh lùng.

Bảo Quốc Tín lúng túng cầm chiếc cốc đang dần mất nhiệt độ. Hắn biết người này, cũng từng gặp đại tiểu thư, chỉ không ngờ đại tiểu thư đêm không ngủ mà lại ở đây chạm mặt hắn.

Đại tiểu thư căn bản cũng không nhìn hắn, bỏ qua Bảo Quốc Tín mà hướng về Tô Châu.

"Chúng ta về nhà thôi, chị."

Chị? Bảo Quốc Tín ngạc nhiên nhìn Tô Châu.

Tô Châu đứng dậy, mang theo áy náy nói với Bảo Quốc Tín: "Ngại quá, tôi đi trước đây." Dừng một chút lại lịch sự mỉm cười, "Cảm ơn nước ấm của cậu."

Mãi đến khi hai người đi xa, Bảo Quốc Tín mới hoàn hồn lại. Đành úp cốc về lại phích, xách phích nước đến phòng bệnh của anh trai.

Thì ra Tô Châu và đại tiểu thư Đỗ gia là chị em. Bảo Quốc Tín không biết vì sao, tâm tình mình lại dần dần khá lên.

Thím Lâm thấy đại tiểu thư và Tô Châu một trước một sau đi vào cửa, gương mặt đại tiểu thư cau có, vừa nhìn thấy bà đã lạnh lùng nói đi gặp Đỗ phu nhân nói chuyện, Đỗ tiên sinh không sao, phải ở ngoài vài ngày, chưa kịp nghe bà đáp lại đã nhìn Tô Châu một cái, vẻ mặt nặng nề trở về phòng của mình.

Bà muốn hỏi Tô tiểu thư nhưng trông Tô tiểu thư rất mệt mỏi, rõ ràng không muốn nói nhiều, cũng tự mình về phòng. Thím Lâm mơ hồ, lão gia bình an vô sự, vậy tại sao hai vị tiểu thư lại như thể gặp phải kẻ thù vậy?

Mấy ngày sau, đại tiểu thư dường như bận rộn hơn, không có Đỗ tiên sinh, Đỗ phu nhân lại được đại tiểu thư đưa đến nhà Mã phu nhân để chơi bài. Tuy rằng bên ngoài bao trùm trong ngọn lửa chiến tranh nồng tanh mùi máu, nhưng các phú gia vẫn ăn chơi hưởng lạc như thường. Chiến tranh, là việc mà các thanh niên nhiệt huyết làm, nữ nhân trong các gia đình giàu có, chỉ cần học hỏi quan trường, xã giao thương trường là được.

Kỳ thực Đỗ phu nhân cũng không phải đơn thuần đi chơi bài mà đây chỉ là cái cớ để đến Mã gia lánh nạn, có người của đồn cảnh sát, những thanh niên nhiệt huyết kia cũng không dám tùy tiện đánh bậy đánh bạ. Cách đây không lâu Tô Châu có nghe nói, có vài kẻ liều mạng vin vào cái cớ quốc nạn ập tới, xông vào trong các nhà có tiền, vừa cướp vừa bóc, lại còn hại người. Đây cũng là vì đám người giữ nhà vốn dĩ muốn đảm bảo thương hội sẽ không hỗn loạn trong thời gian Đỗ tiên sinh thụ thương, vậy nên lần nữa bị thuyên chuyển đi, bây giờ giật gấu vá vai, đại tiểu thư nghĩ 50 người của mình có thể bảo vệ tốt Đỗ gia, chung quy vẫn còn miễn cưỡng nhưng cứ dứt khoát đưa Đỗ phu nhân đi, có xảy ra chuyện thì nàng cũng yên tâm.

Còn đại tiểu thư, nàng phải canh giữ căn tổ trạch này, đám khấu tặc kia vẫn chưa tích góp được của cải, đó là điều không thể. Và Tô Châu ở Đỗ gia an toàn hơn so với ở bên ngoài. Đại tiểu thư phải bảo vệ Tô Châu bằng mọi giá, nếu nàng không có chuyện quan trọng phải làm, hận không thể dán chặt với Tô Châu như hình với bóng.

Hôm nay, thím Lâm về nhà, đại trạch chỉ còn bảy tám người hầu. Bên ngoài tô giới, tiếng máy bay ném b0m vang lên ầm ầm, đạn pháo rơi xuống đất như hoa nở, mang theo đất và máu, bắn tung tóe cao đến ba thước. Cũng không biết đã có bao nhiêu gia đình bị li tán.

Ba ngày trước đại tiểu thư mang về hai cô gái mặt đầy máu, toàn thân nữ tử bẩn thỉu luộm thuộm, chỉ toàn máu tươi, nhưng đôi mắt lại sáng ngời.

Đại tiểu thư bảo hai người đi tắm rửa sạch sẽ, đến bên cạnh Tô Châu: "Sau này hai người chỉ cần hầu hạ chị tôi cho tốt là được." Hai chị em trên mặt trên mặt vâng vâng dạ dạ, trông rất e lệ rụt rè, đêm qua nghe thấy thím Lâm gọi là Tô tiểu thư mới biết Tô Châu là tiểu thư giả của Đỗ gia, không phải con ruột, mặt không biến sắc nhưng vẫn mỉm cười, trong mắt nồng nặc ý khinh thường.


Hai cô gái này là chị em, lớn là Kim Hoa, nhỏ là Ngân Hoa, từ nhỏ đã mất cha mẹ. Vết máu trên người mấy ngày trước không phải là của bọn họ mà là của một người Nhật, hắn vừa ý hai chị em, muốn cưỡng đoạt nhưng bất thành, bị hai chị em đánh chết. Hai chị em bình thường cũng không có công việc chân chính, trước đây từng là người hầu trong nhà quản sự của Đỗ gia, kỳ thực vẫn có mối quan hệ không rõ ràng với quản sự Đỗ gia, quản sự Đỗ gia gần đây đã ra ngoài với Đỗ tiên sinh mà chết, hai chị em xem đây là cơ hội, cho dù Đỗ tam gia và đại tiểu thư đối xử với người nhà huynh đệ đã hi sinh rất tốt, nhưng có thể tận dụng cơ hội này mà đổi đời hay không? Thành ra làm thật, hai chị em chạy ra ngoài suýt chút nữa bị người Nhật bắt giữ, ngay lập tức dễ như trở bàn tay mà gi ết chết bọn chúng, đúng lúc đại tiểu thư ra ngoài chứng kiến thấy, liền mang hai người họ về.

Hai chị em thầm nghĩ có cơ hội bồi Đỗ tam gia là tốt nhất, còn ngộ nhỡ không có cơ hội được Đỗ tam gia nhìn trúng thì ở lại Đỗ gia một thời gian, chờ thời cơ đến, tóm lại là nhất định phải ở gần Đỗ tiên sinh. Khắp Thượng Hải ai ai cũng biết Đỗ tiên sinh chỉ có một người phụ nữ, không có vợ lẽ, lỡ như có thể trở thành nhị phu nhân Đỗ gia thì chẳng khác nào gà đen hóa phượng hoàng, tổ tiên biết ơn sâu sắc!

Lại không ngờ mấy ngày Đỗ tam gia căn bản không trở về, ngay cả đại tiểu thư cũng ngày ngày chạy ra ngoài, chỉ còn lại một mình Tô Châu. Kế hoạch của hai chị em tan tành, trong lòng không vui. Ai mà ngờ được, tán gẫu cũng có chuyện, từ miệng một người hầu mà biết được Tô tiểu thư không phải ai khác mà chính là Tô Châu, diễn viên nổi tiếng một góc trời Thượng Hải!

Diễn viên nổi tiếng! Hừ! Chỉ là một con hát! Hai chị em lại càng tức giận hơn, chỉ là một con hát mà thật sự coi mình là tiểu thư sao? Hai người họ tuy chỉ là tôi tớ của Đỗ gia, nhưng giờ đây lại có cảm giác Tô Châu hơn người. Dù chỉ là hạng đầy tớ nhưng cũng cao quý hơn hí tử nhiều! Ả đàn bà lẳng lơ Tô Châu, không biết làm sao mà thân cận được với Đỗ gia, một con đào lại có thể hưởng thụ sự hầu hạ của tốp năm tốp ba đám hạ nhân, hẳn đã tốn không ít công phu, liều mạng mê hoặc Đỗ gia.

Kim Hoa nhổ hạt dưa trong miệng xuống đất, thâm tâm đố kỵ vô cùng. Nhỏ không có tướng mạo hay vận mệnh như Tô Châu, nhưng rốt cuộc vẫn xem thường Tô Châu, nghĩ tới nghĩ lui càng cảm thấy Tô Châu đã dùng thủ đoạn mới có thể nhanh hơn bọn họ một bước. Cùng Ngân Hoa trao đổi ánh mắt, thấy trong mắt đối phương nồng đậm sự không cam tâm, không khỏi oán hận trong lòng. Nhưng trên mặt lại không có dấu vết gì, chỉ muốn tìm cơ hội lật đổ Tô Châu.

Tô Châu chờ nửa ngày vẫn chưa thấy nước thấy trà, có chút khát. Bèn xuống lầu rót trà thì tình cờ thấy John đang đi lên lầu. Chú Đoan rõ ràng đang tìm cô, mở miệng nói: "John tiên sinh đến rồi."

Tô Châu ngạc nhiên: "Không phải đại tiểu thư ra ngoài rồi sao?"

"John tiên sinh đến tìm Tô tiểu thư." Chú Đoan bình tĩnh trả lời.

Tô Châu do dự một chút, nói: "Vậy tôi đi phòng khách gặp anh ta."

Chú Đoan nhường đường. Đợi Tô Châu rời đi, ông xuống lầu, đến phòng trà hừ lạnh nói: "Tô tiểu thư là người các người có thể bàn luận sau lưng sao?" Dọa mấy người hầu mặt tái nhợt.

Truyện mới