Ta hỏi hắn:
“Lúc ấy bọn ta cứu con đúng lúc như thế, con chưa từng nghi ngờ Hắc Sơn Trại sao?”
Hắn đáp:
“Ban đầu cũng có nghi, nhưng mà…”
Ngừng một khắc, hắn vẫn quyết định nói thật:
“Con không có ý xem thường các vị trong trại, nhưng với bản lĩnh của các người…”
Hắn chưa nói hết, ta đã hiểu ý.
Ta liền nổi đóa:
“Con đây rõ ràng là đang xem thường bọn ta! Bọn ta cướp mười vụ cũng có hai vụ thành công đấy chứ!”
Lục Thiên Hành cười khẽ:
“Con có thể khiến mọi người cướp được nhiều hơn.”
Hắn không phải mạnh miệng suông.
Hắn thực sự đã giúp mấy vị đương gia của trại vạch ra một kế hoạch cướp bóc vô cùng chi tiết và chu toàn.
Ai đi làm mồi nhử để dẫn Vương Đại Hổ ra khỏi nhà, ai trà trộn làm công trong phủ Vương gia từ trước, ai đi trinh sát vẽ sơ đồ địa hình, ai làm tai mắt, ai trực tiếp ra tay, mang theo vũ khí gì, dùng tín hiệu ra sao…
Hắc Sơn Trại từ trước đến nay chưa từng thực hiện một vụ cướp nào mà gọn gàng như thế.
Lục Thiên Hành sau khi xuống núi thậm chí còn chưa từng ra mặt, chỉ ngồi sau bày mưu tính kế, vậy mà khiến phủ nhà Vương Đại Hổ bị dọn sạch sành sanh.
Lão Lục vung đao giếc c.h.ế.t tên cường hào ác bá ấy bằng hai nhát chí mạng.
Ta thậm chí còn đi bổ thêm hai nhát.
Chính là tên khốn đó, năm xưa từng đưa ra cái ý kiến đê tiện là bắt muội muội ta thế thân gán nợ cho địa chủ.
Khi ấy ta yếu đuối, chẳng thể làm gì được hắn.
Nay ta vẫn còn non tay, nhưng ta có Lục Thiên Hành với bộ não siêu phàm!
Ha ha ha! Chính đạo chi quang, cuối cùng cũng bị bọn ta kéo xuống vũng bùn rồi!
17
Hôm ấy sau khi cướp bóc trở về, trong trại náo nhiệt vô cùng.
Giờ đã có bạc trong tay, lại mua được lương thực và dược liệu, nơi ở mới sớm muộn gì cũng sẽ dựng lại thôi.
Đám thổ phỉ mới nhập trại phần nhiều cũng là người có học, có bản lĩnh, không những giúp được việc mà còn vô cùng kính trọng chúng ta.
Người lớn trong trại đều uống rượu.
Rượu rẻ tiền, say rất nhanh, phần lớn đều đã ngà ngà, kẻ nào cũng lảo đảo.
Ta chân nọ đá chân kia, loạng choạng đi tìm Lục Thiên Hành.
“Thập Lượng ơi~ con trai ngoan của nương, đại công thần của nương, con trốn đi đâu rồi đó?”
Hắn bước tới, đỡ lấy ta:
“Con ở đây.”
“Con trai nè~ nương có lễ vật cho con đó… ợ! Tặng cho con! Xem này, kiếm đó! Lấy từ hai cái chùy của nương luyện thành đó nha, vừa sắc lại vừa sáng! Hề hề, ngầu không!”
“… Nương à, người ngốc thật sao? Chùy của người đâu rồi? Sau này lấy gì đập người?”