Giang Sơn Vạn Dặm Chương 4

[Cập nhật lúc: 10:55 08/02/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Giang Sơn Vạn Dặm - Chương 4 với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ta mở to mắt, muốn nhìn rõ gương mặt người ấy.  

 

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay ấm áp chụp lên đôi mắt ta.  

 

"Đừng nhìn."  

 

Giọng nam quen thuộc vang lên.  

 

Lặp lại lần nữa.  

 

"Sơ Húc, đừng nhìn."  

 

Cơn đau nhói mạnh mẽ xâm chiếm lòng ta trong chớp mắt.  

 

Ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm.  

 

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng.  

 

Lòng n.g.ự.c vẫn nhói lên từng cơn đau âm ỉ.  

 

Ta bước xuống giường, đi thong thả quanh bức tường trong viện của Cung Nghi Thu để trấn an tâm trạng.  

 

Nhưng khi vừa nhìn lên bờ tường, ta bắt gặp một người.  

 

"Thái tử điện hạ, quả thật ngài không đi con đường bình thường nhỉ."  

 

09

 

Đây là lần thứ hai ta gặp vị Thái tử điện hạ này.  

 

Hắn bị bắt quả tang tại trận, dứt khoát nghiêng người, nằm thẳng xuống bờ tường.  

 

"Phía ngoài ồn quá, mượn chỗ này của nàng để tránh một chút."  

 

Ta bật cười.  

 

"Ta thì lại rất muốn xem náo nhiệt."  

 

Tiêu Thuật phẩy tay.  

 

"Náo nhiệt quá mức thì lại thành ồn ào."  

 

"Thật ta không hiểu, náo nhiệt quá mức là thế nào nhỉ?"  

 

Không giấu giếm, phụ thân và huynh trưởng xem ta như ngọc quý trong tay, chẳng bao giờ để ta xem mấy chuyện náo nhiệt.  

 

Không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt Tiêu Thuật, chỉ biết hắn nghiêng đầu nhìn ta một cái.  

 

Hắn nhảy xuống khỏi bờ tường, mỉm cười nói.  

 

"Lần sau sẽ dẫn nàng đi xem."  

 

Có lẽ thật sự là duyên phận.  

 

Rõ ràng là người khiến ta căm ghét đến tận xương tủy.  

 

Vậy mà chỉ cần một câu nói.  

 

Dễ dàng làm lung lay ranh giới thiện ác trong ta dành cho hắn.  

 

Ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Thuật.  

 

Thấy hắn bước vào cửa điện, khẽ nói.  

 

"Ở đây có mùi thuốc."  

 

"Mùi hương nhè nhẹ, dễ chịu, giống hệt khí tức trên người lương đệ vậy."  

 

Không thể tránh khỏi việc nhớ lại ngày đầu gặp hắn.  

 

Khi tỉnh dậy, ta đã ở trong đình nghỉ.  

 

Làm thế nào để đến đó, sự việc đã quá rõ ràng.  

 

Câu nói này có phần tế nhị, khó lòng đáp lại.  

 

May mắn thay, Tiêu Thuật tự mình ngồi xuống rót trà, rồi chuyển chủ đề sang chuyện khác.  

 

"Nghe nói dạo gần đây nàng hay đến Đan Sa Điện của Thái tử phi, xem ra nàng và Tống Miểu Miểu hợp nhau lắm."  

 

"Thái tử phi nương nương là người dễ gần."  

 

"Ta thấy nàng ấy quả thực rất thích nàng, còn hơn cả những tiệp dư mới đến."  

 

Quả thật, Tống Miểu Miểu dường như rất thích ta, một cách vô cớ.  

 

"Ta cũng thích Thái tử phi, nàng là một người rất tốt."  

 

Tiêu Thuật tỏ vẻ phiền muộn, lắc lắc đầu.  

 

"Nàng ấy thì tốt đấy, nhưng lại quá ồn ào."  

 

Nói xong, hắn ngả người lên tiểu tháp.  

 

"Hôm nay để ta nghỉ ngơi ở chỗ nàng một lát, lấy sức để còn cãi nhau với nàng ấy tiếp."  

 

10

 

Cái nóng oi ả của mùa hè vẫn chưa tan hết, nhưng đêm xuống lại man mát.  

 

Ánh trăng trong vắt len qua khung cửa giấy, nhẹ nhàng rải khắp điện, khắc họa nên bóng dáng sâu thẳm trên tiểu tháp.  

 

Tiêu Thuật nằm thẳng lưng từ đầu tới giờ.  

 

Ta vốn quen trở mình khi ngủ, vậy mà suốt đêm nay cũng nằm yên không nhúc nhích.  

 

Tống Miểu Miểu từng nói, Tiêu Thuật luôn giật mình tỉnh giấc ngay khi nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.  

 

Ta cẩn thận quay đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt từ khoảng trống giữa giường và tháp đến bóng dáng của hắn.  

 

Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt góc cạnh của hắn, đẹp như một bức tranh cắt giấy.  

 

Hắn đang ngủ say sao?  

 

Nếu ta thật sự động đậy một chút, liệu hắn có tỉnh giấc không?  

 

Ta có chút tò mò, nhưng không làm vậy.  

 

Trong mơ, ký ức mơ hồ hiện lên trùng trùng.  

 

Có ngón tay khẽ lướt qua má ta, rồi trượt dọc theo sống mũi.  

 

Cảm giác ấm áp nơi đầu ngón tay kéo ta khỏi giấc mộng, nhưng ta lại không dám mở mắt.  

 

Kẻ "gây án" rút tay lại, dường như vừa lòng, bật ra một tiếng cười nhẹ.  

 

"Quả nhiên cũng không dễ vỡ đến vậy."  

 

11

 

"Cha của Mạnh tiểu nhân Mạnh Ẩn là cái thứ gì chứ?"  

Truyện mới