Edit: Vô Tình
Beta: Linh
Giao trọng trách dạy học cho Tiết Vân Thanh và Nghiêm Quan Ngọc xong Tiết Vân Chu thoải mái hơn rất nhiều. Hơn nữa bởi vì mang thai nên Hạ Uyên không cho phép làm việc vất vả, Tiết Vân Chu cứ thế sống nhàn nhã như heo, mỗi ngày không có việc gì làm là lại đi dạo xung quanh núi, an tâm dưỡng thai.
Có một ngày, Tiết Vân Chu đi đến xem học đường được dựng tạm thời, thấy Nghiêm Quan Ngọc đang đứng trên bục giảng. Lúc này Nghiêm Quan Ngọc không còn bộ dáng cợt nhả thường ngày nữa mà thật sự có thêm vài phần khí chất nho nhã. Mấy đứa trẻ dù lớn hay nhỏ cũng ngồi ngay ngắn quy củ, tập trung tinh thần nghe giảng, Nghiêm Quan Ngọc giảng xong sẽ cao giọng đọc theo.
Tuy rằng cả phòng đều là đầu nhỏ lắc lư làm người hiện đại như cậu cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trên mặt những đứa trẻ này vô cùng nghiêm túc. Nhìn thấy cảnh này không hiểu sao Tiết Vân Chu lại nghĩ tới trẻ em vùng núi xa xôi ở hiện đại. Dù là cổ đại hay hiện đại thì trẻ con nghèo khó đều khát khao tri thức, vì thế cậu cười không nổi.
Khang thị ngồi trên ghế gỗ ở gần cửa phòng, đang cúi đầu may vá.
Tiết Vân Chu tò mò đi tới: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?"
Khang thị ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng, đưa vải trong tay cho cậu xem: "May vài bộ quần áo cho đứa nhỏ."
Tiết Vân Chu ngây ngốc: "Hai hôm trước không phải mẹ đã làm mấy bộ rồi sao? Sao bây giờ lại may nữa ạ?"
"May nhiều một chút đâu có sao. Trẻ con mới sinh ra rất mau lớn, chớp mắt một cái quần áo đã chật rồi, phải may thêm vài bộ. Hơn nữa Thanh Châu lạnh hơn kinh thành nhiều, mẹ còn phải may thêm vài cái áo ngoài, tã lót cũng chưa may xong đâu."
"Giao cho bọn họ làm gì?" Khang thị oán trách nhìn Tiết Vân Chu một cái: "Mẹ biết làm, không cần bọn họ làm. Hơn nữa ở trên núi cũng rảnh, nhàn rỗi cả ngày sẽ sinh bệnh đó."
Trong lòng Tiết Vân Chu cảm thấy chua xót: "Mẹ, mẹ đối xử với con tốt quá!"
"Nói vớ vẩn gì đấy?" Khang thị có chút không quen nghe Tiết Vân Chu biểu đạt trực tiếp như vậy, trên mặt hơi mất tự nhiên.
"Con nói thật mà." Tiết Vân Chu cười hì hì, cúi đầu nhìn tay Khang thị. Nhìn đôi tay từng cầm bút thời gian dài nên xuất hiện vết chai mỏng, nhưng hiện giờ lại chỉ có thể cầm kim thêu cả ngày làm cậu càng thêm hận Tiết Trùng đã hủy hoại cả cuộc đời của Khang thị. Bây giờ nhìn thấy bà bình thản vô lo, Tiết Vân Chu lại càng bội phục. Dù sao đối với nữ tử cổ đại mà nói, việc cầm được buông được không phải chuyện dễ dàng.
Động tác trên tay Khang thị không ngừng lại, cười nói: "Lại nói gì đó? Ở trên núi còn tự tại hơn kinh thành nhiều, mẹ thấy Vương gia đối xử với con rất tốt, hiện giờ con lại đang có thai, vậy là mẹ yên tâm rồi, đời này không còn mong gì hơn."
Tiết Vân Chu nghe được lời này lại thấy không thoải mái. Tuy biết thế giới quan của hai người khác nhau nhưng vẫn nhịn không được nói: "Mẹ, mẹ không thể chỉ sống vì con được, cuộc đời vẫn còn rất dài, mẹ phải nghĩ cho mình chứ."
Khang thị cười cười, không để ý gật đầu: "Mẹ biết rồi."
Tiết Vân Chu thấy bà một bộ không mặn không nhạt, chỉ có thể trơ mắt nhìn: "Lời con nói mẹ phải để ở trong lòng!"
Khang thị nhìn miếng vải trong tay, thuận miệng đáp: "Mẹ biết rồi. Con đó, sao đột nhiên lại giống như hồi nhỏ vậy? Nhiều lúc mẹ cảm thấy con mình như đổi thành một người khác."
Tiết Vân Chu nghe tới nỗi chảy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm may là người bình thường không ai tự nhiên nghĩ tới chuyện lạ như xuyên không này, nếu không mình cũng không biết phải giải thích thế nào.
Tiết Vân Chu chột dạ không dám nhiều lời nữa, tùy tiện hàn huyên thêm vài câu rồi đứng lên: "Con đi bộ tiếp đây."
Khang thị gật đầu dặn dò: "Nên đi nhiều một chút, động tới dao kéo sẽ đại thương nguyên khí, thân thể không thể suy yếu được."
Tiết Vân Chu sờ bụng hơi nhô lên, chậm rãi trở lại chỗ ở của mình. Vừa vào cửa đã thấy Hạ Uyên đang ngồi bên trong, vẻ mặt hoàn toàn như đời trước ngồi ở bàn làm việc, có điều đáy mắt ngưng trọng hơn bình thường nhiều.
Nghe được tiếng bước chân, Hạ Uyên ngẩng đầu, thần sắc dịu xuống: "Đi bộ xong rồi?"
"Xong rồi." Tiết Vân Chu đi tới ngồi xuống, theo bản năng cọ vào người anh.
Hạ Uyên nâng tay ôm Tiết Vân Chu vào lòng, nghiêng đầu hôn lên môi cậu, Tiết Vân Chu cũng hôn đáp lại.
Mặc dù đã có con rồi nhưng hai người vẫn dính nhau như trước.
Có đôi khi Tiết Vân Chu cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, người mà mình thích lâu như vậy hóa ra cũng thích mình, còn là loại yêu thích hận không thể đặt lên đầu quả tim nữa. Mà sau khi xuyên tới đây hai người mới được ở bên nhau, tư vị này thật sự là vừa hạnh phúc lại vừa chua xót. Cũng may Tiết Vân Chu không phải người đa sầu đa cảm, lần nào cũng bị Hạ Uyên hôn đến choáng váng đầu óc, thời gian rảnh rỗi sẽ len lén cảm thấy vui vẻ.
Tiết Vân Chu lưu luyến cắn một cái lên môi Hạ Uyên, quay đầu nhìn mặt bàn: "Anh đang xem gì vậy?"
"Tình báo từ kinh thành."
Người của Hạ Uyên ở kinh thành cứ cách một khoảng thời gian lại gửi một phần tình báo tới. Theo tin tức hai lần gần đây thì bọn họ che dấu khá tốt, hơn nữa đã thâm nhập được vào nội bộ của đối phương, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức nào đặc biệt có giá trị.
Nhớ đến vẻ mặt nghiêm túc vừa rồi của Hạ Uyên, Tiết Vân Chu nhìn tình báo ở trên bàn không nhịn được cười: "Bọn họ tốn công tốn sức ép anh rời khỏi kinh thành vì tiểu hoàng đế, hiện giờ vất vả lắm tiểu hoàng đế mới có thể xử lí chính sự, thế mà bọn họ lại không quản chế được hắn nữa?"
Hạ Uyên gật đầu: "Hiện tại kinh thành có một bộ phận binh lực của Tiết Trùng để lại, kỳ lạ ở chỗ những người này ngoài mặt thì nghe lệnh của tiểu hoàng đế, thực tế lại không thật sự quy thuận. Dường như bọn họ là tâm phúc của người khác, nhưng tra mãi không ra người nọ là ai."
Tiết Vân Chu nghĩ đến mình và Hạ Uyên có thể xuyên tới đây, không khỏi run lên một chút: "Đừng nói với em là hồn phách của Tiết Trùng không biến mất mà bay trở về kinh thành rồi nhập vào người khác nha!"
Hạ Uyên buồn cười gõ đầu cậu một cái: "Vậy cũng cần người khác tin thân phận của lão chứ, em nghĩ quá nhiều rồi."
Tiết Vân Chu bất mãn xoa đầu: "Còn không phải tại anh suốt ngày cốc đầu em hả?"
Hai người nghiên cứu tình báo nửa ngày không có thu hoạch gì, cuối cùng Tiết Vân Chu xoa đùi Hạ Uyên: "Quản chuyện Tiết Trùng làm gì, dù sao chúng ta cũng có quân quyền trong tay, không cần phải sợ ai cả. Anh đừng lo lắng."
Hạ Uyên rũ mắt, nhìn tay cậu xoa xong lại sờ tới sờ lui không ngừng: "Ừ, anh không lo lắng nữa."
Tiết Vân Chu tiếp tục sờ: "Nói chuyện khác đi, chúng ta có nên đặt tên cho đứa nhỏ trước không?"
Hạ Uyên nghĩ nghĩ: "Vẫn là đợi sinh ra rồi tính. Cổ đại không giống hiện đại, không phải chỉ cần dễ nghe mà còn phải xem bát tự nữa. Hơn nữa con của chúng ta có thân phận đặc biệt, chuyện đặt tên này không chỉ cần thận trọng mà còn phải long trọng."
Tiết Vân Chu gật đầu: "Được rồi, nhưng mà nhũ danh đặt thế nào cũng được đúng không?"
"Nhũ danh thì tùy em đặt." Hô hấp Hạ Uyên không ổn định, bắt lấy cái tay đang lộn xộn của Tiết Vân Chu, cảnh cáo trừng cậu một cái.
Tiết Vân Chu cười hì hì: "Người ta vẫn thường nói tên xấu dễ nuôi, em cảm thấy nên nghĩ một vài tên khó nghe, tốt nhất là quê mùa một chút."
"Em nghĩ được cái nào chưa?"
"Cẩu Đản?"
"..."
"Nếu không thì Lai Phúc? Tiểu Cường? Vượng Tài?"
"..."
"Em cảm thấy mấy tên có từ "Đản" khá là hay: Cẩu Đản, Trư Đản, Lư Đản*... Anh thấy thế nào?"
* Đản là trứng, cẩu với trư mọi người cũng biết rồi he, còn lư là con lừa. Má ơi mấy cái tên của ảnh thật ba chấm