Đoàn người câu cá thắng lợi trở về, Ngu Thư Hân bị mọi người gọi điện kêu về lúc đó nàng còn đang được Triệu Tiểu Đường ôm vào trong ngực. Ngu Thư Hân đẩy Triệu Tiểu Đường đứng lên, chân trời đã hoàn toàn tối lại cúi đầu nhìn xuống dưới chân núi một mảnh hắc hề hề, có ánh đèn sáng lên từ những ngôi nhà phía dưới chả khác nào những chòm sao lấp loé. Phong cảnh rất đẹp Thư Hân không hề chớp mắt nhìn bên dưới ngọn núi, bên người Triệu Tiểu Đường bình tĩnh nhìn nàng ánh mắt ôn nhu.
Trên con đường nhỏ trở lại khu cắm trại hai người liền thấy Lisa hình như đang đi kiếm Thư Hân, Lisa đôi mi thanh tú khẽ nhếch lên hỏi nàng: "Em đi đâu? Đây là trên núi không thể chạy loạn."
Ngu Thư Hân gật đầu: "Em biết mà, em đi lên trên kia nhìn cảnh vật một chút chị không cần lo lắng đâu ạ."
Triệu Tiểu Đường đứng bên cạnh người Ngu Thư Hân Lisa thấy vậy cũng không dám hỏi cô, nói không chắc hai người các nàng chỉ là muốn riêng tư một chỗ. Lisa đè xuống sự tò mò của bản thân dặn dò Thư Hân thêm mấy câu cuối cùng mới nhìn về phía sau lưng mình. Tuyết Nhi đang ngồi bên suối rửa con cá bên cạnh người là Hứa Giai Kỳ, dưới máy quay Tuyết Nhi đối với Hứa Giai Kỳ cười nói: "Cô tới đi, tôi không có biết làm con cá này ra sao hết."
Người không quen có thể nghe không hiểu nhưng Lisa biết đây là thái độ bình thường Tuyết Nhi hay làm nũng , cô ấy tính tình cùng người khác không giống. Cô ấy bình thường dáng vẻ lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ thế nên khi làm nũng với người khác cảm giác cũng không quá rõ ràng nhưng Lisa đối với Tuyết Nhi hiểu rõ đến tận xương tủy, mọi cử động cô điều có thể biết tự nhiên có thể nghe được. Bên người Tuyết Nhi Hứa Giai Kỳ ngửa đầu: "Thả ở chỗ này để tôi đến làm cá sạch cho."
"Cô đi rửa tay sạch đi."
Tuyết Nhi cúi người xuống: "Tôi giúp cô."
"Đem bàn tay rửa sạch rồi giúp tôi đem tay áo chiết lên một chút." Hứa Giai Kỳ mặc áo sơmi ô vuông, ống tay buông thõng tới cổ tay làm việc không phải rất thuận tiện. Tuyết Nhi đứng dậy đi rửa sạch tay cuối cùng đứng bên người Hứa Giai Kỳ cúi đầu nghiêm túc chiết ống tay áo cho cô lên, Hứa Giai Kỳ hơi gầy, cổ tay tinh tế, da thịt trắng sáng, dưới ống kính hai người dựa vào nhau rất gần một người nghiêng đầu cười, một người ngẩng đầu nhìn.
"Chị Lisa!" Lâm Diệp tại cách đó không xa gọi: "Bên này!"
Lisa thu tầm mắt lại đi tới bên người Lâm Diệp: "Làm sao vậy?"
"Buổi tối ăn cái gì?" Lâm Diệp đem thực đơn đưa cho nàng: "Mì sợi vẫn là cơm?"
Có người phụ trách xuống núi mua đồ, nhân viên tổ chương trình cùng trợ lý, quản lý của các nghệ sĩ không có tham gia ghi hình sẽ ở bên trong một lều riêng. Cho nên sẽ có chuẩn bị cơm hộp riêng cho mấy người họ vì lẽ đó Lâm Diệp mới sẽ hỏi ý của Lisa, cô suy nghĩ một chút: "Mì sợi đi."
Lâm Diệp nhanh tay nhắn lại cho người phụ trách còn Lisa bất giác quay đầu xem Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ. Hai người đã tiến vào nhà bếp cũng không hề chú ý bên này có một cặp mắt đang dõi theo mình, ngược lại là Ngu Thư Hân đang nhìn về phía cô. Hai người ánh mắt đối diện nhau Lisa có phần không tự nhiên nhìn ra phía khác.
Ngu Thư Hân cũng thu tầm mắt lại nàng hướng về nhà bếp đi đến: " Mọi người cần giúp một tay không?"
Triệu Thanh Thanh nhấc tay: "Thư Hân, cô có biết làm cơm sao?"
Đều là người trẻ tuổi ở nhà chưa từng làm cơm, bình thường đều dành thời gian đóng phim mấy việc nấu cơm xào rau vẫn đúng là không có mấy ai thông thạo. Mấy người tự biết tay nghề của mình ra làm sao, bình thường làm không dễ nhìn thì thôi đi bây giờ lại là đang ghi hình show không có mấy người tình nguyện đem sở đoản của mình ra chia sẻ với fans. Vì thế tất cả mọi người ở đây cô đẩy tôi tôi đẩy cô không ai dũng cảm đảm đương chuyện này. Ngu Thư Hân thấy tình cảnh này bất đắc dĩ cười nói: "Thực phẩm đều rửa sạch rồi hả? Để tôi đến nấu đi."
Triệu Thanh Thanh nhìn thấy cứu tinh ánh mắt sáng rực như đen pha: "Thư Hân cô sẽ nấu a!"
Nàng sau đó vỗ một cái trán: "Tôi thật giống như nhớ ra cô từng đi học nấu nướng."
Ngu Thư Hân vẻ mặt cứng lại thuận tiện thừa nhận : "Ừm."
Bên người Triệu Tiểu Đường ánh mắt còn đang chăm chú quan sát gương mặt Thư Hân, cô thấy rõ nàng vẻ mặt khẽ biến sau đó khôi phục bình thường trong lòng Tiểu Đường dâng lên cảm giác chua xót. Ngu Thư Hân học nấu nướng cô biết, thời điểm đi học nấu ăn em ấy đã nhắn tin nói cho cô biết. Thư Hân còn rất hào sảng cao hứng nói với cô sau này muốn ăn cái gì cùng em nói, em hiện tại là Ngu bếp trưởng! Nhưng cô ngày đó xem được nội dung tin nhắn liền tắt điện thoại không có trả lời.
Triệu Tiểu Đường rất muốn có một cỗ máy thời gian để cô có thể xuyên về quá khứ ở những thời điểm Ngu Thư Hân biểu đạt chân tình với mình cô đều có thể tích cực đáp lại dành cho Ngu Thư Hân một cái ôm ấm áp, nhẹ nhàng nói với em ấy tôi cũng yêu em.
Nhưng cô đã bỏ qua quãng thời gian tốt nhất, hiện tại chỉ có thể từng chút từng chút một bù đắp.
Triệu Tiểu Đường nhìn ra Ngu Thư Hân cũng chưa hề hoàn toàn dỡ xuống tâm phòng bị đối với cô, người khác tình cờ một vài câu trò chuyện bình thường cũng có thể làm cho Thư Hân có phản ứng. Có lẽ là bởi vì em ấy bị tổn thương quá sâu, quá đau cho nên chỉ cần nhẹ nhàng chạm thử vào Thư Hân đều có thể đau đến cuộn mình chống lại sự tới gần của cô. Triệu Tiểu Đường không sợ bị thương cũng không sợ thái độ lạnh lùng của Ngu Thư Hân, cô chỉ sợ chính mình làm chuyện vô ích lại đem tới cho Thư Hân sự thương tổn càng to lớn hơn. Cũng may... Cô lần này lựa chọn đúng phương thức để gần Thư Hân hơn.
Tiểu Đường có thể cảm giác được Thư Hân đã dịu lại em ấy không giống trước đây chống cự chính mình, cô cũng có thể cảm giác được Thư Hân đang rút dần đi gai nhím trên người nàng chấp thuận việc cô tới gần.
"Đường đang suy nghĩ gì ?" Ngu Thư Hân đem món ăn đặt ở trên tay Triệu Tiểu Đường : "Giúp em làm trợ thủ."
Vừa mới chuẩn bị tự đề cử mình Tưởng Ức Nhu thấy thế cũng không tiện nói gì, nàng kéo Hàn Tiếu Đông qua cùng những người khác nói rằng: "Đi dạo một chút đi chúng ta ra ngoài xem xem có hay không cần giúp đỡ."
Trong phòng bếp này rất lớn cho nên tất cả khách mời ghi hình có ở trong này đều không hề cảm thấy chen chúc. Hiện tại mọi người rời khỏi thì có điểm vắng vẻ, ở một chỗ khác Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ còn chưa xử lý xong con cá. Buổi chiều câu cá được hơi bị nhiều, Hứa Giai Kỳ vừa vặn dùng dao nhỏ cắt một đường ở bụng con cá từ bên trong lấy ra nội tạng làm việc rất thành thạo. Tuyết Nhi đứng bên người cô nhìn động tác thành thạo thắc mắc hỏi: "Cô ở nhà thường tự mình làm cơm sao?"
Hứa Giai Kỳ lắc đầu: "Tôi rất lười làm cơm đều là trợ lý, làm sao đó?"
Tuyết Nhi tự nhiên gật đầu: "Xem cô đao pháp không tệ còn tưởng rằng cô thường tự mình làm cơm."
Hứa Giai Kỳ cười: "Cái kia thật không có, tôi là khi còn bé.... " nói còn chưa dứt lời Hứa Giai Kỳ mím môi hướng về Tuyết Nhi cười cười. Hai người còn ở dưới ống kính cũng không tiện nói thêm cái gì, Tuyết Nhi hiểu ý đổi chủ đề nàng đứng dậy đi tới bên cạnh Ngu Thư Hân nói: "Có hay không cần tôi giúp đỡ?"
Ngu Thư Hân đem nguyên liệu thả vào trong nồi nhóm bếp một đốm lửa nhỏ xuất hiện, Tuyết Nhi trốn về sau Thư Hân nói: "Không cần hỗ trợ, cô đi xem một chút Hứa biên kịch đã xong chưa."
Tuyết Nhi không thể làm gì khác hơn là lại quay lại bên người Hứa Giai Kỳ.
Bên cạnh vẫn còn có món ăn chưa nấu xong Ngu Thư Hân không dám mất tập trung nấu cùng lúc hai món rất khó, nàng nhìn chằm chằm người trước mặt mình đang xem. Triệu Tiểu Đường thấy vậy như hiểu ra gì đó bèn lên tiếng : "Tôi đến xào rau cho."
Cô nói rồi vòng qua cầm lấy cái xẻng xào đồ ăn trên tay Thư Hân đứng vào vị trí của nàng. Ngu Thư Hân lùi sang bên hai bước kinh ngạc nói: "Đường biết xào rau sao?"
"Không có." Triệu Tiểu Đường rất thành thật: "Em ở bên cạnh chỉ đạo tôi đi."
Ngu Thư Hân bật cười: "Để cho em tới làm thì hơn."
Triệu Tiểu Đường lại không đồng ý, cô kiên định nói: "Xào rau rất mệt, tôi không muốn em mệt mỏi."
Đúng là chảo chiên hơi nhỏ, bởi vì có nhiều người ăn cho nên lượng thức ăn cũng tăng xào đồ ăn phải chia ra theo lượt rất là mất sức. Ngu Thư Hân cầm xẻng xào rau mấy lần liền cảm thấy cổ tay hơi ê thế nhưng nàng trước đó cũng không hề để ý, thật giống như một người làm chuyện quen thuộc. Đột nhiên có người nói với nàng không sao để tôi làm, em đi nghỉ ngơi, em sẽ rất mệt,.. liền như vậy trong chớp mắt Ngu Thư Hân nhận được lời an ủi có phần cảm động. Tuy rằng nàng đã rất quen thuộc với cái miệng này của Triệu Tiểu Đường thế nhưng đột nhiên cô nói ra mấy lời tâm tình không thể phủ nhận nàng trái tim đập vẫn là nhanh hơn mấy nhịp. Cảm giác vui vẻ ngọt ngào tán tỉnh dâng lên, Ngu Thư Hân quay đầu nhìn ánh mắt của Triệu Tiểu Đường mang ý cười nét mặt ôn hòa.
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu: "Làm sao ah?"
Ngu Thư Hân chóp mũi ê ẩm: "Không có làm sao."
Đột nhiên rất muốn ôm Tiểu Đường.
Ở dưới ống kính Ngu Thư Hân cố nén loại kích động này, Triệu Tiểu Đường đổ rau vào chảo bắt đầu xào. Bên người Ngu Thư Hân thỉnh thoảng nắm hộp gia vị cho một ít vào trong thức ăn, trong không khí nhất thời bay lên hương thơm. Cách đó không xa Hứa Giai Kỳ ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngu Thư Hân đang dùng cái muôi múc chút canh uống một hớp thử xem mùi vị làm sao, bên người nàng Triệu Tiểu Đường ánh mắt ôn nhu quan sát từng nhất cử nhất động của Thư Hân. Thật không ngờ trên chương trình Triệu Tiểu Đường lại có dáng vẻ của một người bình thường như vậy, không đúng, hẳn là đây không phải lần đầu cô ấy đối với Ngu Thư Hân như vậy. Lúc trước Hứa Giai Kỳ còn tưởng rằng là bởi vì Triệu Tiểu Đường có khả năng diễn xuất trời sinh chính là người của giới giải trí vì lẽ đó trên chương trình phối hợp không có khe hở. Bây giờ suy nghĩ một chút là bởi vì chân tình biểu lộ đi, bởi vì cô ấy yêu thích Ngu Thư Hân mới theo bản năng làm ra những hành động cử chỉ này, còn có cái nét biểu cảm ôn nhu trên gương mặt kia nữa. Cô cùng Triệu Tiểu Đường hợp tác hai lần chưa từng gặp qua biểu tình của cô như vậy, là cô nhìn ra quá muộn rồi.
"Hứa biên kịch?" Tuyết Nhi hỏi: "Xong chưa? Tôi đem qua đó nha?"
Hứa Giai Kỳ hoàn hồn, cô gật đầu: "Được."
Nói xong cô liền đi ra bên ngoài nhà bếp, Tuyết Nhi đem cá đã được sơ chế rửa sạch sẽ đưa cho Ngu Thư Hân. Triệu Tiểu Đường đã xào được hai đĩa rau có vẻ ngoài không tệ, Tuyết Nhi phụ trách bưng ra ngoài. Bên ngoài có mấy người bận rộn đang sắp xếp bàn ghế đêm nay dù sao cũng có khoản tiền khá lớn vì lẽ đó bữa tối liền chuẩn bị phong phú một chút. Kho cá xong còn dư mấy con dùng để nấu canh cá với đậu phụ nhìn thôi đã rất muốn ăn rồi, cách đó không xa mấy nhân viên tổ chương trình mới ăn cơm xong ngửi thấy hương thơm sờ sờ cái bụng rõ ràng mới ăn no liền lại đói bụng rồi.
Bận bịu tới 8 giờ mọi người mới bắt đầu chính thức ăn cơm, Ngu Thư Hân sau khi ngồi xuống Triệu Thanh Thanh nhận trách nhiệm xới cơm cho mọi người. Mỗi người một chén nhỏ buổi trưa ăn mỗi cá nướng, buổi chiều lại bận rộn nửa ngày mọi người đã sớm bụng đói đến cồn cào hiện tại vào bàn liền động chiếc đũa. Hạ Vân gắp lên một khối thịt cá nói rằng: "Ăn ngon thật a, so với quán cơm đều ngon hơn. Ngu Thư Hân tay nghề cô quá tuyệt !"
"Cái này ăn ngon! ! !" Triệu Thanh Thanh như phát hiện một đại lục mới háo hức chỉ cho mọi người: "Nếm thử cái này đi! Tôi còn chưa từng ăn rau xào có hương vị như vậy ah."
"Còn có bát canh cá này nữa." Tưởng Ức Nhu không nhịn được khen: "Ngon cực kỳ, tại nơi rừng núi hoang vắng còn có thể ăn được canh cá chính tông như thế này, quá thỏa mãn!"
Mọi người đối với trù nghệ của Ngu Thư Hân dành cho rất lớn lời khen, Ngu Thư Hân nhìn mấy người khuếch đại biểu hiện lắc đầu cười. Triệu Tiểu Đường múc một bát canh cá đưa cho Thư Hân nói với nàng: "Trước tiên uống chút canh lót bụng tôi lại đi lấy thêm cơm cho em."
Ngu Thư Hân không có từ chối, nàng hiện tại là ăn phần của hai người cho nên dễ dàng đói bụng. Buổi chiều Triệu Tiểu Đường đưa bánh chocolate cho nàng rất đúng lúc bằng không hiện tại khẳng định Thư Hân cũng giống như những người khác đói bụng đến nước tương cũng muốn nếm thử.
Uống bát canh cá ngon ngọt vị thanh mát rất ấm bụng, đậu phụ mềm nhũn ngầy ngậy nuốt xuống đầu lưỡi còn lưu lại nhàn nhạt vị ngọt. Uống xong một bát vừa hay Tiểu Đường đã đem bát cơm lại đưa cho nàng rồi cô lại cầm lấy bát của mình đi vào trong phòng bếp lại giả bộ thêm cơm. Động tác của hai người cũng không lớn giao lưu cũng không nhiều chỉ có camera ghi lại tình cảnh này, những người khác vẫn chưa phát hiện.
Ngu Thư Hân ăn hết ba bát cơm mới cảm giác được ăn no rồi, mấy nữ nghệ sĩ khác cũng lần lượt để đũa xuống, nam nghệ sĩ sức ăn lớn nói không thể lãng phí đồ ăn liền lặng lẽ đem mấy quả dưa chuột còn lại chia nhau một điểm không dư thừa. Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường lúc nãy phụ trách làm cơm tự nhiên không thể lại để hai người thu dọn bát đũa, Triệu Thanh Thanh chủ động đứng lên nói rằng: "Thư Hân, cô cùng Triệu tổng nghỉ ngơi đi ha để chúng tôi làm cho."
Hạ Vân cũng vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi đi vừa rồi thật ngại quá hai người vất vả rồi."
"Không sao." Ngu Thư Hân cười: "Mọi người đều thích đồ ăn tôi nấu như vậy, ngày mai tôi lại làm cơm cho mọi người."
Mọi người vui vẻ tươi cười, cho tới giờ khắc này bọn họ mới có thể cảm nhận được sức mạnh của sự đoàn kết làm việc theo một tập thể.
Không có tiền liền khiến con người ta đoàn kết hơn, câu nói này thực sự là chân lý không chút giả dối.
Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường không cần thu dọn bát đũa hai người ngồi dựa vào nhau bên cạnh đống lửa, màn đêm ngày càng hắc ám lại còn ở trên núi cao nhiệt độ trên này so với bên dưới chân núi chênh lệch nhau rất nhiều rất lạnh. Nơi này lại không có máy sưởi không ít nhân viên cũng chen chúc lại gần đống lửa sưởi ấm.
Tuyết Nhi ngồi ở một bên ôm điện thoại không biết tán gẫu cái gì, tình cờ cô ấy sẽ cùng bên cạnh Hứa Giai Kỳ trò chuyện. Hứa Giai Kỳ khi thì gật đầu khi thì nhìn về phía điện thoại di động của cô ấy, quan hệ của hai người so với lúc ở khu nghỉ dưỡng tốt hơn rất nhiều. Ngu Thư Hân nghe được nhân viên bên cạnh nói rằng: "Hứa biên kịch và Tuyết Nhi cũng rất tốt ah."
"Nghe nói hai người hai ngày trước cùng tham gia đi thảm đỏ."
"Còn có việc này hả?"
"Lễ trao giải Kim Kê đó, Hứa biên kịch không phải được đề cử giải biên kịch xuất sắc nhất còn Tuyết Nhi là nữ chính xuất sắc nhất. Hai người cùng nhau đi thảm đỏ đó."
Ngu Thư Hân nhìn về phía Hứa Giai Kỳ, từ lúc công khai thân phận về sau Hứa Giai Kỳ rất nhiều chuyện liền tự mình làm tỷ như trước đây cô ấy đối với tất cả các giải thưởng đều là đạo diễn hoặc là trợ lý thay mình lĩnh giải thế nhưng hiện tại cô ấy lại tự mình đi lên khán đài nhận cúp. Lại liên tưởng đến trước đây không lâu chuyện của cha mẹ Hứa Giai Kỳ khiến Ngu Thư Hân ánh mắt nặng trĩu suy tư.
Điện thoại nhỏ một tiếng kêu lên Ngu Thư Hân lấy ra xem là tin nhắn của Hứa Giai Kỳ gửi cho