Thư Hân một lần nữa lại ngủ ở trên chiếc giường quen thuộc tâm tình lần này của nàng lại không có giống lúc trước, ngoài cửa Triệu Tiểu Đường không biết rời đi hay chưa. Nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Tiểu Đường có hơi chút oan ức Thư Hân liền không nhịn được mím môi cười. Quen biết lâu như vậy nàng đến hiện tại mới phát hiện Triệu Tiểu Đường biểu cảm gương mặt cũng có thể sinh động đến thế, cô ấy lại có một mặt khác rất ôn nhu rất nhẫn nhịn nàng. Đó không phải biểu cảm xã giao với bạn bè bình thường giữ khoảng cách mà là đối với người mình yêu thích ôn nhu cưng chiều, không chỉ đơn giản là muốn tới gần đối phương mà là ở cùng một chỗ.
Cho tới giờ khắc này Thư Hân cảm thấy có phần không thật tâm tình cứ lâng lâng như trên mây mọi người trong nhà đều đã biết đồng thời ủng hộ hi vọng nàng và Tiểu Đường lần nữa ở bên nhau. Những điều này làm cho Thư Hân trong lòng nổi lên niềm vui nho nhỏ, nàng mang theo chăn ở trên giường trở mình còn chưa buồn ngủ điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên, nàng cầm lấy đưa tới trước tầm mắt. Là Triệu Tiểu Đường gửi cho nàng một tin nhắn