Em Có Tình Tôi Có Ý Chương 72: Đạo Lý

[Cập nhật lúc: 05:34 31/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Em Có Tình Tôi Có Ý - Chương 72: Đạo Lý với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Ngu Thư Hân bị khí thế thẳng thắn của Triệu Tiểu Đường dọa sợ, nghe xong mấy lời này nàng lễ phép từ chối, hai người đi vào khách sạn để tránh hiềm nghi Ngu Thư Hân để Tiểu Đường đi trước. Cô nghiêng đầu nhìn nàng: "Em đi vào trước đi."

"Tôi gọi điện thoại."

Ngu Thư Hân nhìn ra cô là đang kiếm cớ, nàng thấp giọng đáp lại đi vào bên trong khách sạn. Đứng trong thang máy lên lầu cảm giác buồn nôn lại kéo tới, dạ dày Thư Hân mơ hồ bắt đầu cảm thấy không khỏe, một tay nàng vuốt ngực để cơn nghén này dịu đi. Ngu Thư Hân cúi đầu mở túi lục lọi bên trong túi đồ mà Triệu Tiểu Đường mua cho mình cái gì cũng có còn có một túi đường nhỏ màu đen nàng bóc ra xem thử là mận khô.

Thực sự trong túi đồ không có một món nào mà Thư Hân thích ăn.

Sau khi bước ra ngoài thang máy Ngu Thư Hân đem túi đồ vứt vào thùng rác bên cạnh, đi được vài bước nghĩ gì đó nàng lại quay lại đến bên thùng rác xách túi đồ ở trên tay trực tiếp trở về phòng, mới vừa mở cửa phòng liền nhận được điện thoại của chị Lisa.

Điện thoại để trong túi áo khoác reo không ngừng Ngu Thư Hân đút tay vào túi lấy điện thoại, ngón tay đụng tới một đồ vật mềm mại cảm xúc rất giống cái lễ vật lần trước Tiểu Đường tặng nàng. Ngu Thư Hân lấy ra đưa ngang tầm mắt nhìn xem, đúng như dự đoán là một con hà mã bằng bông màu hồng phấn lớn bằng lòng tay, trên đầu buộc cái bờm màu trắng. Thư Hân dùng ngón tay sờ vào bụng còn hà mã quả nhiên tìm thấy một vật cưng cứng.

Lúc nào thì con thú nhồi bông này được bỏ vào túi nàng ? Tại sao nàng lại không hề hay biết?

Chuông điện thoại không ngừng reo lên Ngu Thư Hân cầm con hà mã trong tay trượt màn hình tiếp điện thoại: "Em nghe chị Lisa."

"Em đã về phòng chưa?" Lisa đang lái xe trên đường vừa nói chuyện điện thoại vừa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

"Em đã trở về." Ngu Thư Hân hỏi: "Chị đến chưa?"

"Vẫn chưa." Lisa chuyển động tay lái: "Ngày hôm nay Triệu tổng là vì em đúng chứ?"

Ngu Thư Hân không có che giấu, thành thực nói: "Ừm."

"Chị biết mà." Trên mặt Lisa mang theo ý cười nhạt: "Đây là chuyện của hai người các em chị không dính líu, chính em quyết định."

Quản lý Lisa nếu nhìn ra Triệu Tiểu Đường là vì Ngu Thư Hân mà đi, tự nhiên cũng có thể nhìn ra ánh mắt kia của cô rõ ràng là bị Thư Hân hấp dẫn. Chỉ là Thư Hân vì chuyện trước kia mà bị thương nặng như vậy sẽ không dễ dàng tha thứ cũng là có thể hiểu được, Lisa không muốn ngang ngược vô duyên vô cớ thò một chân vào dù sao cũng cảm tình chuyện của hai người vẫn là người trong cuộc mới rõ ràng mọi chuyện.

Ngu Thư Hân tưởng rằng sẽ nghe được mấy lời giảng giải của quản lý nhà mình, không nghĩ tới chị Lisa lại nói như vậy, giọng nói của Thư Hân mềm mại một điểm: "Em biết rồi, cảm ơn chị. "

"Đúng rồi, tổ chương trình bên kia gửi hành trình cho chị, em nhận được chưa."

"Trong nhóm cũng có em vừa nhìn thấy, chút nữa sẽ xem kỹ lại."

"Vậy được rồi, không dài dòng nữa chị cùng Cố đạo diễn gọi điện thoại."

Ngu Thư Hân cúp điện thoại để điện thoại xuống bàn trà, ngón tay đụng tới túi ni lông nàng nghiêng đầu nhìn xem. Yên lặng mấy giây sau Thư Hân từ bên trong lấy ra một túi mận khô, xé miệng túi lấy một viên đặt ở trong miệng, đầu lưỡi lập tức chua chua ngọt ngọt đè xuống cảm giác buồn vừa rồi. Ngu Thư Hân cởi giày ra tựa ở trên ghế sofa nằm nghiêng người, lòng bàn tay nắm lấy con hà mã ở bụng nó ấn vào công tắc ngựa, gian phòng lập tức vang lên giọng nói lành lạnh ôn hòa của Triệu Tiểu Đường.

". . . Xin lỗi, tôi đối với buổi tối hôm đó ấn tượng thực sự không phải rất sâu sắc, tôi chỉ nhớ rõ em tính tình rất trầm mặc, cơm tối là tôi cùng ông nội dỗ em ăn. . ."

Ngu Thư Hân tâm tư bị âm thanh ngữ điệu của Tiểu Đường kéo về từng chút từng chút một, nàng nằm nghiêng trên ghế sofa tay cầm lấy con hà mã màu hồng nhạt, ánh mắt không có tập trung tinh thần trôi về phương xa.

Ngày đó xác thực trời đổ trận mưa rất lớn, ông nội Triệu Vân Nhạc dẫn nàng về nhà, trên đường ông nói ba mẹ của nàng đi công tác ở nước ngoài vì có bão nên tạm thời không về được muốn nàng đến Triệu gia ở một thời gian ngắn. Mới đầu Thư Hân còn rất cao hứng nhưng là nửa đường nàng nhận được điện thoại của cảnh sát báo cho mình biết ba mẹ nàng đều không còn. Ngu Thư Hân lúc đó cố nén ý định muốn từ trên xe nhảy xuống kìm nén rất lâu cuối cùng cúi đầu khóc lóc đau khổ.

Đến Triệu gia ông nội Triệu Vân Nhạc muốn đưa Thư Hân vào trong nhà trước rồi nói chuyện nhưng Thư Hân không chịu, ông không thể làm gì khác hơn là đem tất cả toàn bộ sự việc nói với nàng còn nói cho Thư Hân biết tất cả hậu sự của ba mẹ đều có Triệu gia sắp xếp. Sau này nàng chính là người Triệu gia, Thư Hân khi đó sống chết không chịu theo ông nội vào nhà mặc kệ ai tới khuyên nàng cũng không chịu, mãi đến tận khi Triệu Tiểu Đường đi tới.

Trên tay cô cầm chiếc khăn bông cùng một cái ô, Tiểu Đường đứng ở trước mặt Thư Hân nói với nàng: "Em là Ngu Thư Hân sao? Tôi tên gọi là Triệu Tiểu Đường, tôi nghe ông nội nói chuyện của ba mẹ em rồi. Chúng tôi đều rất lấy làm tiếc, thế nhưng em không thể ngã xuống được Ngu Thư Hân, em nếu như ngã xuống thì ba mẹ em cũng sẽ không an tâm mà rời đi."

Khi đó nàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Triệu Tiểu Đường, có lẽ là bởi vì cùng độ tuổi cũng có lẽ nàng bị lời nói của cô lay động, hai người bọn họ đứng đối diện nhau dưới chiếc ô, Thư Hân lúc ấy còn ngây thơ hỏi cô: "Nếu như em không khóc, ba cùng mẹ sẽ trở về sao? Hai người sẽ đến đón em sao?"

Triệu Tiểu Đường không giống ông nội Triệu Vân Nhạc hay ba mình sẽ đổi chủ đề khuyên nàng, cô rất trực tiếp lắc đầu, vẻ mặt kiên định nói: "Sẽ không."

Hai chữ kia như cái dùi mạnh mẽ đâm vào ngực Thư Hân máu me đầm đìa, thời gian qua đi nhiều năm nàng vẫn là cảm ơn Triệu Tiểu Đường ngày đó không có lựa chọn an ủi nàng mà là trực tiếp nói cho nàng kết quả, dù cho nàng bị hai chữ kia đâm đau đến mức nghẹt thở.

Nhưng so với cái gọi là hi vọng giả tạo nàng tình nguyện tiếp thu sự thật tàn nhẫn.

Sau đó nàng cùng với Triệu Tiểu Đường trở về nhà, nàng muốn ông nội Triệu Vân Nhạc mang chính mình đi bệnh viện nhìn ba mẹ. Ông nội động viên nàng hiện tại cảnh sát còn đang điều tra không có cách nào thăm viếng, Ngu Thư Hân không thể làm gì khác hơn là ở lại Triệu gia. Lần đầu tiên tiến vào Triệu gia đối mặt với rất nhiều người xa lạ Thư Hân hồn nhiên không thèm để ý, cả người như xác sống di chuyển. Triệu Tiểu Đường nói đúng chuyện ngày đó cô không nhớ rõ là phải, kỳ thực Thư Hân lúc đó ký ức cũng mơ mơ hồ hồ chỉ có cùng cô có quan hệ vẫn tính là nhớ rõ ràng.

Sau khi vào nhà Triệu Tiểu Đường dẫn Thư Hân đi đến phòng tắm thay quần áo mới, cơm tối là cô cùng ông nội ăn với nàng. Thư Hân không nhớ rõ chính mình có hay không ăn cơm, cũng không nhớ rõ ăn gì, nàng chỉ nhớ rõ tối đó có những việc xảy ra như vậy. Đêm đó Thư Hân không ngủ được một đêm khó khăn trong cuộc đời, nàng ôm chăn khóc rồi ngủ, ngủ cũng khóc, ròng rã hai ngày, người trong Triệu gia ra ra vào vào lo lắng cho nàng mà Ngu Thư Hân lại chỉ muốn ngủ. Cuối cùng Triệu gia cho gọi bác sĩ đến truyền dịch dinh dưỡng cho Thư Hân, nàng nằm trên giường một tuần, ông nội mỗi đêm đều cùng nàng đến rất muộn. Ông nội còn hỏi nàng có muốn đi xem ba mẹ, khi nghe được lời này của ông Ngu Thư Hân hận không thể lập tức đến đó nhưng thời khắc thật sự đi trên đường đến đó Thư Hân lại chùn bước. Ông nội không dám cưỡng bức nàng, để mẹ Triệu chăm sóc thật tốt cho nàng còn ông nội cùng ba Triệu đi xử lý hậu sự, ngày đó sau khi Triệu Tiểu Đường trở lại không có tiến vào gian phòng của mình trái lại đi tới phòng nàng, cô đứng bên giường một lúc lâu mới nói : "Em thật sự không tới nhìn ba mẹ mình lần cuối sao?"

Nàng ôm chăn quay lưng với cô, Thư Hân không muốn đi chỉ muốn khóc.

Triệu Tiểu Đường nói tiếp: "Đây là cơ hội cuối cùng em có thể nhìn hai người, Ngu Thư Hân nếu như tôi là em tôi sẽ đi."

"Tiểu Đường ! Con cái gì cũng không hiểu, trở về phòng mình đi!" Mẹ Triệu quát lớn mắng cô, còn đi tới bên giường vỗ nhẹ phần lưng của nàng: "Hân Hân không sợ, không muốn đi liền không đi, không có chuyện gì, ông nội cùng chú con sẽ xử lý tốt đừng sợ."

Triệu Tiểu Đường ngày đó lui về phía sau hai bước, Thư Hân có thể nhớ rõ tiếng bước chân kia.

"Chị có thể cùng em đi không?" Ngu Thư Hân ngồi dậy nhìn về phía Triệu Tiểu Đường bởi vì tiếng khóc mà giọng nói đã sớm khàn khàn lại khô khốc, lúc nói chuyện bờ môi nứt ra cảm giác ngứa ngáy ở cổ họng khiến nàng muốn phun ra, Ngu Thư Hân cố kìm nén nhìn cô hỏi lại lần nữa: "Chị có thể cùng em đi không?"

Triệu Tiểu Đường đứng ở cửa phòng xoay người lại, cô mặc đồng phục học sinh, tóc dài xõa ngang vai, bên cửa sổ có ánh nắng chiếu rơi trên người cô, ngũ quan đặc biệt rõ nét hoàn chỉnh. Tuy Tiểu Đường lúc đó còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ và tình cách của cô lại giống một người trưởng thành chững trạc, ánh mắt đặc biệ nghiêm túc thận trọng. Ngu Thư Hân chỉ nhớ rõ Tiểu Đường khi đó từng bước từng bước đi về hướng mình, cuối cùng cô đứng bên giường bàn tay hướng mình gật đầu: "Được, tôi cùng em đi."

Nàng do dự vài giây vẫn là đưa tay đặt ở trên tay Tiểu Đường .

Bàn tay kia rất ấm áp, nàng nắm rất chặt sợ bị bỏ lại, Tiểu Đường bị nàng nắm đau cũng không có hé răng than chỉ là đi ở bên cạnh người nàng cùng nàng lên xe đi tới bệnh viện đến xem ba mẹ của nàng. Ngày ấy, hai người bọn họ trở về vẫn luôn nắm tay nhau mãi đến tận lúc ngủ Thư Hân đều không có cam lòng nới lỏng ra.

Toàn bộ câu chuyện xưa được kể lại, bên trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh Ngu Thư Hân từ trên ghế sa lông đứng lên bởi vì động tác quá nhanh khiến nàng có chút choáng váng muốn ngất đi. Ngu Thư Hân ngồi lại ghế một lúc lâu chờ cảm giác này tan đi nàng mới đứng dậy đi vào nhà bếp làm bữa cơm tối đơn giản, một bên xem ti vi vừa ăn cơm.

Trước khi đi ngủ Ngu Thư Hân nhận được tin nhắn của Hứa Giai Kỳ

Truyện mới