Tiểu Đường bị Thư Hân dùng một câu chặn lại sau đó liền không có nói ra lời nào nữa, cũng không phải bởi vì tức giận mà là bởi vì khi cô đang lái xe thì sẽ không nói chuyện. Với lại đây còn là xe của Thư Hân, cô là lần đầu tiên dùng tới không khỏi có chút câu nệ.
Vốn dĩ tầm mắt của Thư Hân vẫn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xem đèn đường lướt qua trong đáy mắt. Thành phố hoa lệ, đèn nê ông đỏ hồng lấp loé mặc kệ là vào mùa nào đi chăng nữa, cái thành phố này lúc nào cũng sẽ náo nhiệt. Người đi đường đều tụm ba tụm năm ở trên đường, có đôi tình nhân tựa sát nhau, có người dìu dắt người lớn tuổi, còn có người đang ôm một đứa trẻ trên tay bọn họ bước đi vội vã trên đường nhưng trên mặt đều mang theo nụ cười. Thư Hân nhìn chăm chú cũng không cảm thấy chính mình đang lộ ra điệu cười yếu ớt.
Trong xe có mở lò sưởi, nàng đem khăn choàng cổ kéo xuống một chút lộ ra ngũ quan xinh xắn, ánh mắt Tiểu Đường ngắm nhìn vẻ mặt của nàng, tay đặt ở trên tay lái đột nhiên nắm chặt cuối cùng không nói ra lời nào tiếp tục lái xe.
Vào giờ này trên đường đã không còn nhiều xe cộ nhưng con đường này thì đèn xanh đèn đỏ đặc biệt nhiều, vì lẽ đó xe thỉnh thoảng sẽ dừng lại. Tiểu Đường một tay đặt ở trên tay lái, một cái tay đặt ở trên cần số, trong lúc chờ đèn đỏ đã có mấy lần cô muốn mở miệng bắt chuyện, cuối cùng nghe được Thư Hân hỏi: "Năm nay Triệu tổng có bận lắm không?"
Triệu Tiểu Đường hơi run, trầm mắt nói: "Cũng được."
Kỳ thực năm nay cũng rất bận rộn, nhưng không bận rộn giống như hai năm trước, dù sao thì khi đó cũng mới vừa nhận chức muốn làm ra chút thành tích cho nên thời gian nghỉ ngơi cũng tự nhiên liền ít đi. Tiểu Đường nói xong thì mím môi chủ động nói: "Ở trong đoàn phim đã làm quen được chưa?"
Giống như không ngờ cô sẽ chủ động hỏi tới, Thư Hân ngẫm vài giây mới trả lời: "Rất tốt, so với lúc ở trong nhà có chút thoải mái hơn."
Nàng nói xong lời này khiến Tiểu Đường nghĩ đến thời điểm cô nhìn thấy những thực phẩm cấp đông được đặt bên trong tủ lạnh kia, vẻ mặt của cô càng thêm áy náy còn chưa mở miệng ra Thư Hân liền nói: "Đèn xanh rồi kìa."
Tiểu Đường ừ một tiếng gạt cần số, đạp lên trên chân ga chiếc xe màu đỏ nhanh chóng chạy trên đường.
Đi được nửa đường cũng không ai nói chuyện từng người đều đang có suy nghĩ của mình, Thư Hân chưa bao giờ cảm thấy con đường này lại dài đến như vậy, dài đến nổi nàng có chút mệt rã rời, vừa ăn no trong xe lại ấm áp, thân xe nhẹ nhàng chuyển động, cứ giống như cái nôi đung đưa qua lại đến khi mắt của nàng bắt đầu híp híp nhắm lại.
Sắp đến khách sạn, Tiểu Đường nghiêng đầu liền nhìn thấy Thư Hân đang ngủ.
Đầu nàng tựa vào lưng ghế, hơi cúi xuống, khăn choàng cổ che khuất hơn nửa khuôn mặt, con mắt đóng chặt, lông mi vừa dài vừa đậm mà lại uyển chuyển, da dẻ trắng nõn, nốt ruồi ở khóe mắt cũng cất giấu vẻ đẹp thanh tú, Tiểu Đường nhìn mấy lần rồi dời tầm mắt tiếp tục lái xe.
Tốc độ xe so với vừa rồi chậm đi rất nhiều, nhiệt độ của máy sưởi cũng cao hơn một chút thổi đến cổ tay nàng đều ấm áp dễ chịu.
Giấc ngủ này của Thư Hân cảm giác ngủ rất tốt đến trước cửa khách sạn cũng đều không có tỉnh lại, Tiểu Đường nhìn xem thời gian trên mặt đồng hồ, nàng gọi: "Thư Hân ."
Người liền giống như không có tỉnh dậy, Tiểu Đường nâng cao âm lượng: "Thư Hân."
Thư Hân giật giật mí mắt, bờ môi tràn ra một âm thanh rất nhỏ: "Hửm?"
Rất nhẹ rất mềm rất nhu, cùng với giọng điệu bình thường khi nói chuyện của nàng hoàn toàn khác nhau, có chút mơ hồ vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Tiểu Đường chuẩn bị gọi nàng lần thứ ba liền nghe được chuông điện thoại của nàng vang lên, Thư Hân híp mắt lấy điện thoại từ trong túi xách ra, thanh âm trầm đi nói: "Ừm."
Không biết đầu dây điện thoại kia nói cái gì, Thư Hân chậm rãi ngồi thẳng lưng lên, mắt nàng nhìn xung quanh vò đầu, đến rồi a.
Tiểu Đường không lên tiếng ở một bên giữ yên lặng, Thư Hân nhìn cô áy náy cười cười cuối cùng nói với đầu dây kia: "Hứa biên kịch? Phòng gì? Ừ, em không có ở trong phòng, em... Em ở dưới lầu mua một ít đồ."
Hứa Giai Kỳ nâng điện thoại lên nói: "Ở dưới lầu à, cũng không có chuyện gì, tôi vừa gội đầu xong mới nhớ đến tôi quên mang theo máy sấy muốn tìm em mượn dùng một chút."
"Máy sấy sao, em có mang theo." Thư Hân nói xong cả người cũng tỉnh táo trở lại, nàng tiếp tục nói: "Chỉ là phải đợi một chút nữa em mới có thể trở về phòng được nếu không trước tiên chị đi mượn của người khác thử xem?"
Từ chối rất rõ ràng Hứa Giai Kỳ có chút hối hận tại sao chính mình lại sớm ngả bài như thế, ít nhất trước kia Thư Hân cũng sẽ không phòng bị cô như vậy, cô nói: "Vậy cũng được, tôi đi hỏi những người khác một chút."
Thư Hân cười cười: "Ừm, vậy đi."
Nàng tắt điện thoại đi sau đó thở phào một hơi, Tiểu Đường vẫn một mực nhìn về phía trước làm bộ như không nghe được cuộc điện thoại của nàng, chỉ là ngay sau khi nàng tắt điện thoại đi mới nói: "Là Hứa Giai Kỳ sao?"
Ngu Thư Hân nói: "Ừm, thời gian không còn sớm em đi về trước, cảm ơn chị đã đưa em trở về."
Giọng nói của nàng rất bình thường, lúc nàng nói Tiểu Đường còn nhìn vào đôi mắt của nàng, nó bình tĩnh vắng lặng không có một chút tình cảm, cô đối với ánh mắt kia gật đầu: "Được."
Thư Hân nói xong liền mở cửa ghế phụ ra lại quên chính mình còn chưa có tháo đai an toàn ra, nàng xấu hổ cười cúi đầu đặt tay lên trên chốt của đai an toàn, lại không ngờ tới Triệu Tiểu Đường cũng tiện tay đặt ở phía trên chuẩn bị giúp nàng tháo ra. Tay của cả hai người ở trên chốt màu đỏ của đai an toàn chạm vào nhau đều rất ấm áp, Thư Hân giống như bị điện giật lập tức rút tay về, Tiểu Đường nhìn thấy hành động này của nàng cũng không lên tiếng chỉ tháo đai an toàn ra nói: "Xong rồi."
Ngu Thư Hân thoáng gật đầu: "Cảm ơn."
Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt ừ một tiếng, nhìn theo bóng lưng của nàng xuống xe đóng cửa xe lại.
Thư Hân sau khi mang theo túi xách xuống xe cũng không có trực tiếp đi lên khách sạn, sợ lúc đi lên vừa vặn gặp phải Hứa Giai Kỳ. Cho nên nàng ở bên ngoài đi dạo một vòng, vừa đi vừa đá vài cục đá nhỏ ở trên đường, càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng. Cuối cùng gọi cho An Kỳ một cuộc điện thoại, đầu danh bên kia liền ầm ầm, giọng nói của An Kỳ rất lớn nói: "Cậu nói cái gì?"
Ngu Thư Hân cau mày: "Cậu đang làm cái gì?"
An Kỳ từ trong quán rượu đi ra, tiếng ồn ào giảm đi một chút nhưng tiếng gió thổi càng rõ ràng hơn, giọng nói của cô ấy có chút run cầm cập: "Có chuyện gì a? Mình vừa ở trong quán rượu muốn sắp xếp trang trí lại xung quanh đây."
"Này không phải là sắp đến tết rồi sao."
Thư Hân lúc này mới nhớ tới đúng là đã sắp đến tết, năm nào cũng vậy vào dịp cuối năm quán bar của An Kỳ đều sẽ mở một cái party nhỏ, trước kia chính mình còn có thể đi hỗ trợ, năm nay lại không thể đi được, nàng nói: "Không có chuyện gì, cậu đi làm việc đi."
Tuy rằng An Kỳ lạnh run cầm cập nhưng vẫn là lo lắng cho bạn tốt có chuyện, không thể giả vờ như không nhìn thấy hít vào thở mạnh ra nói: "Có chuyện gì a, nói đi, cậu cũng không phải vô duyên vô cớ lại gọi điện cho mình. "
Thư Hân vốn muốn tâm sự cùng với An Kỳ về chuyện Triệu Tiểu Đường trong đêm nay rất khác thường, thế nhưng vừa bị gió lạnh thổi ngang qua một lượt nàng lại cảm thấy chính mình là nghĩ quá nhiều rồi. Triệu Tiểu Đường kiên trì đưa nàng trở về cũng không phải chuyện gì ghê gớm.
"Thật sự không có chuyện gì, buổi tối liền ngủ không được muốn cùng cậu tâm sự vậy thôi."
"Tâm sự a." Tuy rằng An Kỳ cũng muốn cùng Thư Hân tán gẫu nhưng bên ngoài này thực sự lạnh đến quá đáng, cô nói: "Nếu không chờ mình trở về rồi tán gẫu?"
"Không cần." Ngu Thư Hân ngáp một cái: "Chờ cậu trở về mình đều đã đi ngủ, vẫn là lần sau đi."
An Kỳ không có từ chối nói: "Vậy cũng được, đúng rồi, 30 tết năm nay cậu có việc gì không?"
Lúc trước, trước khi tết đến nàng liền bắt đầu giúp An Kỳ sắp xếp trang trí lại quán bar, vào 30 tết còn có một lượng khách đến khiêu vũ cực lớn thế nhưng năm nay.... : "Mình không tham gia..."
An Kỳ cười: "Phí lời, cậu hiện tại đều là một cái nghệ sĩ mình còn muốn để cậu tham gia, ăn nhiều hưởng ké kéo mình lên trên hot search à. Này không phải là vì mình hẹn được bà chủ cùng Tuyết Nhi cũng tới muốn cậu tới để cùng nhau chơi đùa sao."
Nhắc tới hai chữ Tuyết Nhi là giọng nói của An Kỳ ngọt ngào kỳ lạ, Thư Hân vừa nghe đã buồn nôn, nàng kéo khóe miệng lên: "Biết rồi, nếu hôm đó mình không có bận chuyện gì, đến lúc đấy sẽ nhắn tin cho cậu."
"OK." An Kỳ cao hứng nói: "Liền quyết định như vậy đi."
Cô ấy nói xong phía sau có một giọng kêu to: "Bà chủ!"
An Kỳ kêu lên đáp lại một tiếng nói: "Cứ như vậy đi, mình cúp máy."
Thư Hân thu lại điện thoại bỏ vào trong túi xách, gió lạnh thổi đã lâu như vậy đầu óc hỗn độn cũng trở nên tỉnh táo. Nàng trở về phòng, trên hành lang rất yên tĩnh không có ai Thư Hân thở phào một hơi trở về phòng của mình. Sau khi rửa mặt nàng nằm ở trên giường, không biết có phải là do vừa rồi đã ngủ một giấc thoải mái ở trên xe hay không bây giờ nàng nằm ở trên giường trái lại có chút mất ngủ dù sao cũng không ngủ được Thư Hân nằm bấm điện thoại. Weibo vẫn có một ít tin tức mới mẻ, chỉ là gần tới tết tin tức của các lễ trao giải đã bắt đầu tung ra ngoài, hiện tại đang "hot" nhất chính là Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh, cái tên của hai người này chỉ cần đi một mình thôi cũng đã có lưu lượng cao chớ nói chi là hợp lại, fans đều muốn bùng nổ. Không ít dạ hội đều đã gửi lời mời hai người này, người qua đường dồn dập suy đoán các nàng sẽ tham dự thảm đỏ của nhà nào.
—— Lễ trao giải hằng năm khẳng định các nàng sẽ tham gia.
—— Mỗi 1 năm cứ đến cuối năm đều là thời gian của các lễ trao giải, Cảnh lão sư cùng Cố lão sư cực khổ rồi.
—— CP ta theo lại muốn cùng đi lễ trao giải sao? A a a, điều này đều khiến các mama vui mừng!
—— Ta cảm thấy năm nay các nàng có thể sẽ đi dạ hội của Kinh Nghi, không phải các nàng vừa mới hợp tác cùng Kinh Nghi trong bộ [ Nhất Mộng Bán Sinh Trường ] hay sao? Phỏng chừng sẽ tham gia ở đấy.
—— Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có thể hai nàng sẽ tham gia.
Tuy rằng Ngu Thư Hân đã không có ở trong giới giải trí hơn ba năm, thế nhưng nàng cũng không có bỏ xót tin tức nào. Kinh Nghi có một đài truyền hình độc lập hằng năm đều sẽ có dạ hội, dàn khách mời ngoại trừ các nghệ sĩ lớn nhỏ trong Kinh Nghi, còn có các nghệ sĩ đã từng hợp tác. Chô nên người qua đường suy đoán Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh sẽ tới tham dự dạ hội của Kinh Nghi. Nhưng này cũng không thể nói trước được, hai người có tham dự hay không, cũng không nhất định phải bắt buộc, Thư Hân vẫn chưa nghĩ xong liền nhìn thấy WeChat có tin nhắn, nàng mở ra xem là chị Lisa gửi cho nàng