Em Ấy Đói Bụng Rồi Chương 19: Anh còn cơ hội nào không?

[Cập nhật lúc: 16:09 11/04/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Em Ấy Đói Bụng Rồi - Chương 19: Anh còn cơ hội nào không? với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

19

"Bài đăng trên SNS của Bá Duy mẹ đã thấy rồi. Thế nào? Hai đứa có gì muốn nói với mẹ không?"

Thức ăn đã được dọn lên, mùi hương cay nồng và ngon miệng khiến cho người ta không thể nào cưỡng lại được. Mẹ của Bá Duy rưới sốt cay lên hải sản, ưu ái gắp một miếng để vào bát cho Kỳ An.

"Đứa bé này có vẻ kiệm lời ít nói nhỉ? Không có gì muốn nói với bác sao?"

"Vâng, có ạ."

Từ lúc Đình Nguyên bước vào, Kỳ An thấy mình như mất đi khả năng ngôn ngữ. Cậu không rõ là tại sao, nhưng cậu cảm nhận được nét sửng sốt rồi hoá buồn bã trên gương mặt của anh, chẳng còn là vẻ mặt thờ ơ như mọi ngày. Anh buồn vì điều gì cậu không rõ, chính cậu cũng chẳng biết mình đang sốt sắng tại vì sao.

Chỉ là cậu đang bị mắc kẹt và vùng vẫy trong vấn đề hiện tại và phải ngồi ở nơi này khó xử, trông thấy Đình Nguyên, cậu như bắt gặp được một người thuộc về mình, một khúc gỗ để cậu bám vào nhưng cậu lại không thể với lấy.

Bây giờ Đình Nguyên cũng đang ngồi ở đây.

Tựa như trông thấy cơn mưa rào mát mẻ nơi tiết trời nóng bức, thế nhưng khi vươn tay muốn chạm thì phát hiện từng đầu ngón tay chỉ có thể chạm vào mặt kính lạnh lẽo ngăn cách.

"Là Kỳ An mà phải không? Cậu ấy đang ngồi với ai vậy? Mẹ với anh trai sao? Không phải, trông không giống nhau lắm." Khôi Vỹ nhỏ giọng hỏi Đình Nguyên. "Chúng ta sang chào hỏi được không? Sao lại phải tỏ ra như không quen biết thế?"

Sắc mặt của Đình Nguyên lúc này rất xấu, xấu đến mức anh không thể che giấu được nữa. Anh tựa người vào thành ghế lắng nghe, nhỏ giọng đáp, "Yên lặng, ăn đi."

"Tuân lệnh!" Khôi Vỹ tiếp tục gắp cá ăn.

"Bác nghe nói Kỳ An là sinh viên tiêu biểu có phải không? Cháu giỏi quá, chẳng bù cho con trai nhà bác, thằng bé này chỉ biết nghịch ngợm quậy phá, chưa chịu trưởng thành, không biết có đáng tin cậy hay không." Mẹ của Bá Duy lại lên tiếng.

"Sao mẹ lại nói như thế trước mặt Kỳ An? Con trưởng thành rồi, con đang thay đổi từng ngày để trở thành người đáng tin tưởng mà?" Bá Duy giúp Kỳ An vắt chanh vào chén muối của cậu.

"Anh Bá Duy giỏi lắm ạ." Kỳ An thấp giọng, "Cả trường ai cũng mến mộ anh ấy, anh ấy chơi thể thao cũng giỏi nữa. Vẻ ngoài lại đẹp và nổi bật, có lẽ là vì giống bác đấy ạ. Bác trông rất trẻ nên ngay từ đầu cháu đã khá ngạc nhiên."

"Cháu đang nịnh bác đấy sao? Lớn tuổi rồi còn nghe những lời này, bác ngại đấy." Mẹ của Bá Duy bật cười vui vẻ.

"Không phải ạ, từ ban đầu tới giờ cháu bị làm cho không biết phải nói gì ngoài những lời này, cháu thật lòng đấy."

Kỳ An khen xong nhưng cậu vẫn không biết mở lời thế nào về chuyện của cậu và Bá Duy, cậu sợ đánh vỡ tâm trạng của bác gái, như hiểu ý của cậu, Bá Duy bỗng nhiên nắm chặt lấy tay của Kỳ An đặt lên bàn, mỉm cười với mẹ.

"Mẹ, dù mẹ đã biết rồi nhưng con vẫn muốn chính thức giới thiệu lại một lần nữa, đây là Vũ Kỳ An, là người yêu của con, người con thích là nam."

"Ừ, các con có nghiêm túc không?"

"Nghiêm túc ạ."

Bác gái uống một ngụm nước, "Về chuyện này, trước tiên mẹ không có ý kiến gì cả. Chỉ cần hai đứa thật lòng và hết mình vì nhau là mẹ yên tâm rồi. Bây giờ hai đứa đã nghiêm túc yêu đương với nhau thì phải tự chịu trách nhiệm cho tất cả. Nhất là con đấy Bá Duy, Kỳ An hiền lành như thế, con đừng bắt nạt thằng bé. Đáng lẽ chuyện này người lớn không nên xen vào quá sớm, tuy nhiên vì tính cách của Bá Duy nên mẹ mới không yên tâm, sợ nó lại khiến Kỳ An tổn thương."

Kỳ An kinh ngạc nhìn Bá Duy, nhưng cậu sợ làm ảnh hưởng đến bác gái nên cố ý điều chỉnh lại vẻ mặt.

Không ngờ hắn lại lừa cậu, bây giờ cậu không biết phải nên nói như thế nào, bác gái đang vui như thế, lẽ nào cậu lại nói thật rằng hai người chỉ yêu nhau 1 tuần là chia tay, thậm chí lý do chia tay cũng chẳng tốt đẹp gì?

Lúc cậu bận nghẹn lời, đến tay cũng không dám rụt về, Bá Duy lại nói thêm, nghiêng đầu chạm phải ánh mắt đang tối lại của Đình Nguyên, "Vâng, con sẽ chăm sóc cho người yêu của con thật tốt, con trưởng thành rồi mẹ yên tâm. Con đang dự tính khi ổn định công việc ở công ty, Kỳ An tốt nghiệp thì con và em ấy sẽ kết hôn. Chúng con cũng đã ở bên cạnh nhau 3 năm trước khi chính thức hẹn hò rồi. Mẹ biết mà, em ấy muốn đi theo nghề luật sư, kết hôn rồi em ấy sẽ học lớp nghiệp vụ 2 năm và thi lấy thẻ hành nghề. Bởi vì thi thì may xui hên rủi, đợi đến khi em ấy thi được thì con chờ không nổi, cứ lấy người về trước, sau đó con sẽ giúp đỡ em ấy đi học và đi thi."

"Mẹ thấy cũng rất tốt, công ty của chúng ta có bộ phận pháp chế, phù sa không chảy ruộng ngoài, Kỳ An cứ đến công ty chúng ta làm việc. Phải rồi, năm 4 cũng phải thực tập, lúc đó Bá Duy đã làm việc tại công ty, Kỳ An cứ đến đó, Bá Duy sẽ giúp đỡ con."

Vũ Kỳ An run rẩy, cậu thấy Đình Nguyên ở bên kia chậm rãi đội mũ lên che đi vẻ mặt rồi đứng dậy bỏ đi, Khôi Vỹ không hiểu chuyện, vừa cầm càng cua vừa la lớn.

"Anh ơi! Anh đi đâu vậy! Chưa ăn xong mà!"

Cậu ngơ ngác nhìn theo, vẻ mặt cũng không giữ cho nó tốt đẹp nổi nữa, cậu đột ngột rụt tay về khiến cho cả Bá Duy và mẹ của hắn giật mình.

Kỳ An khẽ chớp mắt, cố gắng ổn định lại cảm xúc trong lòng, "Cháu xin lỗi."

"Kỳ An, cháu xin lỗi cái gì?" Bác gái ngạc nhiên. Xi

Truyện mới