Hắn hơi ngập ngừng rồi đáp, giọng trầm xuống:
"Ta không để ý lời thiên hạ. Nhưng nếu muội muội để ý, ta sẽ đưa nàng đến nơi không ai quen biết nàng. Ta biết y thuật, có thể nuôi nàng ở bất kỳ đâu."
Hắn chau mày, ánh mắt kiên định:
"Còn chê nàng sao? Tại sao ta phải chê bai? Nàng đã trải qua nhiều chuyện như thế, còn sống được đã là điều không dễ dàng. Ta chỉ thấy đau lòng.
"Sai là những kẻ mua bán nàng, ép buộc nàng. Người đáng bị chê cười, phải là những kẻ tổn thương các cô nương ấy."
*
Ta ngẩn người, đôi mắt bất giác ngấn nước.
Ánh mắt hắn mang theo thứ gì đó, thứ mà ta chưa từng nhìn thấy ở bất kỳ ai khác.
Ta cảm thấy, hắn thật sự không giống những người khác.
11
Tề Ngọc đã trở về, nhưng là trên một chiếc cáng, thân mình yếu ớt đến không chịu nổi. Bên cạnh hắn, một cậu bé xa lạ cúi đầu, đôi mắt ngấn nước.
*
Khi nghe tin hắn đã về, ta vội vã chạy ra đầu làng, tay cầm theo những món đồ vừa mua, nhưng tất cả rơi xuống đất khi ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Tề Ngọc nằm trên cáng, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt không còn chút sinh khí. Một cậu bé chừng bảy, tám tuổi đứng bên cạnh, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn ta.
*