07
Tên ăn mày kia như thể không thể chờ thêm, cúi sát mặt ta.
Luồng hơi thở nồng nặc và tanh hôi phảng phất quanh mũi khiến ta muốn gạt hắn ra, nhưng cơ thể đau đớn đến không còn chút sức lực nào.
Khắp người nóng rát tựa như bị lửa thiêu đốt, cuối cùng ta không chịu nổi, trước mắt tối sầm lại.
Trước khi nhắm mắt, trong lòng không khỏi tự cười nhạo bản thân.
"Sở Sở à, ngươi vốn dĩ hèn nhát, hôm nay sao lại hành động hồ đồ như thế?"
Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ, quần áo đã được thay sạch sẽ.
Cánh cửa gỗ "két" một tiếng mở ra, tên ăn mày tóc tai bù xù thẳng tiến về phía ta.
Không thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, ta lập tức rút cây trâm bạc trên đầu, chống người dậy, chỉ thẳng vào hắn với ánh mắt cảnh giác.
Hắn dừng bước, thực sự không tiến lại gần, chỉ đưa ra một bát thuốc trong tay.
"Cô nương, uống thuốc đi."
Giọng hắn trầm ấm, còn mang chút dịu dàng bất ngờ.
Ta cau mày, cây trâm trong tay vẫn không hạ xuống.