06
Đêm đó, Tạ Chỉ trở về dưới ánh trăng.
Ta từ xa nhìn thấy hắn, mỉm cười vẫy tay chào, rồi cẩn thận hầu hạ hắn ngồi xuống.
Ánh mắt hắn đen nhánh, khi dừng lại trên má ta, vô tình cau mày.
Thấy sắc mặt hắn không tốt, ta càng cẩn trọng, ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho hắn.
Muốn hắn vui, ta nói nhiều hơn thường lệ.
"Hầu gia, hôm nay các món này đều do chính tay ta làm, ngài nếm thử xem."
"Món này nữa, đậu phụ cũng là do ta tự tay nghiền..."
"Hầu gia, rượu này ủ vài tháng trước, hôm nay mở ra thử, thấy vị vừa chuẩn..."
Quả nhiên, lông mày hắn giãn ra, khóe môi còn thấp thoáng ý cười.
Không lâu sau, hắn ăn uống no say, hiếm hoi nắm lấy tay ta vuốt ve.
Thấy tâm trạng hắn tốt hơn, ta do dự mở lời:
"Hầu gia... Nghe nói... Ngài sắp đính hôn với tiểu thư Tể tướng phủ..."
Đôi mắt phượng của hắn khẽ híp lại, tay siết chặt lấy tay ta, tay còn lại vuốt lên má ta.
"Ngươi không cần..."
"Chỉ muốn xin Hầu gia cho ta rời khỏi phủ."
Ta không đợi hắn nói xong, lời nói đã bật ra khỏi miệng.
Hắn khựng lại, ánh mắt trở nên âm trầm khó lường.
Hồi lâu sau, hắn lạnh lùng nói:
"Ngươi không cần lo về Tô Tầm Nguyệt, bổn hầu sẽ bảo vệ ngươi."
Ta vốn quen đoán sắc mặt người khác, nhưng lần này, niềm vui sắp được rời đi làm ta mụ mẫm.
Không hiểu ý tứ trong lời hắn, chỉ quỳ xuống khẩn thiết cầu xin.
"Hầu gia... Ta tự biết thân phận thấp hèn, không dám ở lại bên ngài. Nếu về sau khiến ngài và phu nhân bất hòa, đó sẽ là lỗi của ta. Chi bằng... Hầu gia hãy để ta đi."
Không gian xung quanh yên lặng đáng sợ, ánh mắt hắn như dao, dường như muốn xuyên thấu ta.
Hắn mím môi, giọng lạnh lẽo vang lên:
"Vậy nên hôm nay ngươi làm tất cả những điều này, là để rời khỏi bổn hầu?"
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng ta:
"Tất nhiên là không... Chỉ là ngài sắp thành thân, bên cạnh đã có phu nhân, lúc này ta rời đi mới là lẽ phải."
Ta không hiểu, tại sao ta thấu tình đạt lý như vậy, hắn không vui, mà lại tức giận.
Thậm chí khi ta tiếp tục nói, giọng nghèn nghẹn:
"Hầu gia, ta theo ngài năm năm, không có công lao cũng có khổ lao. Sau này ngài đã có phu nhân, ta nên tự mình tìm lối thoát..."
Hắn cúi mắt nhìn ta, khẽ cười:
"Bổn hầu... sẽ cho ngươi làm trắc thất."
Lời nói của hắn khiến ta sững sờ tại chỗ:
"Cái gì...?"
Trắc thất ư? Với người khác có lẽ là niềm vui lớn.
Nhưng với ta, đó là án tù chung thân, là cả đời bị giam cầm, là mãi mãi diễn một vai kịch.