Sắc mặt ta tái nhợt, muốn nói gì đó, nhưng hơi thở của người đàn ông bên cạnh bỗng trở nên gấp gáp, nóng bỏng.
Đột nhiên, ta bị hắn siết chặt eo, xoay người áp xuống.
Hơi thở nóng rực của hắn như lửa, thiêu đốt ta đau đớn.
Nỗi đau lan khắp cơ thể chỉ trong nháy mắt.
Ta run lên, chưa bao giờ thấy hắn điên cuồng như vậy...
Bất giác, ta hiểu ra.
Hắn đã bị hạ dược.
Cơn nóng này mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào trước, như muốn hòa tan ta vào tận xương cốt.
Tiếng thở dồn dập vang lên trong phòng, trong khi bên ngoài chỉ cách một cánh cửa, tiếng kêu thảm thiết như xé ruột gan.
Ta càng run rẩy, không kìm được mà cầu xin hắn:
"Hầu gia... bên ngoài..."
Bàn tay trên eo ta siết mạnh hơn, giọng nói trầm khàn vang bên tai:
"Không được phân tâm."
Mồ hôi lạnh chảy ướt tóc mai, ta cắn chặt môi khô nứt, không dám nói thêm một lời.
Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng báo cáo:
"Bẩm Hầu gia... người đã tắt thở."
Khi cửa phòng mở lại, Bích Hà đã chết.
Mùi m.á.u tanh nồng xộc thẳng vào mặt, những kẻ nhát gan ngoài sân đã sớm ngất xỉu vì kinh sợ.
Tạ Chỉ nhấc hờ mí mắt, thờ ơ nói:
"Kéo đi cho chó ăn."
Ta ngồi trên giường, cảm giác buồn nôn dâng lên ngùn ngụt.
Đợi đến khi sân viện không còn ai, ta không chịu nổi nữa, liền nôn thốc nôn tháo toàn bộ dịch chua trong dạ dày ra ngoài.