Tiếng khóc của Tiểu Quả vẫn văng vẳng bên tai, tựa như có thứ gì đó trong lòng hoàn toàn sụp đổ.
Ta không thể gượng được nữa, cả thân thể mềm nhũn, ngã gục xuống đất.
24
Từ ngày hôm ấy, ta bị Tạ Chỉ giam cầm trong gian phòng nhỏ hẹp.
Sống không được, c.h.ế.t chẳng xong.
Tạ Chỉ luôn nắm rõ lòng người.
Hắn g.i.ế.c Tề Ngọc, nhưng lại giữ lại mạng sống của Tiểu Quả.
Vì thế, ta không dám chết.
Hắn nói, nếu ta chết, Tiểu Quả sẽ phải cùng ta chôn theo.
Nhưng ta cũng không muốn sống nữa.
Vậy nên, ta bệnh rồi.
Ta bệnh đến mức mơ mơ màng màng, khi thì cầu xin Tần ma ma tha thứ, khi thì van nài Tạ Chỉ đừng g.i.ế.c ta, lại lúc khẩn cầu hắn thả Tiểu Quả.
Có khi ta nhìn hắn mà gọi tên Tề Ngọc, "Tề Ngọc, chúng ta về nhà thôi."
Tạ Chỉ chưa bao giờ nghĩ ta sẽ trở thành bộ dạng này. Hắn vừa đau lòng, lại vừa ghen tuông đến phát điên.
Hắn không cho phép ta vì một nam nhân khác mà sống dở c.h.ế.t dở.
Hắn thô bạo mở miệng ta ra, ép ta uống thuốc.
Nhưng thuốc vừa xuống đến cổ họng lại bị ta nôn ra hết.
Hắn tức giận đến mức mất cả lý trí, sợ ta thực sự c.h.ế.t đi.
"Sở Sở! Mạng của Tiểu Quả nằm trong tay nàng! Nếu nàng chết, hắn cũng không sống nổi!"
Hắn luôn thích dùng cách này để uy h.i.ế.p ta, nhưng ta thực sự không sống nổi nữa rồi.
Thân thể này không còn nghe lời ta nữa.
Ta xin lỗi Tiểu Quả, tự cho mình thông minh, lại kéo hắn vào vực sâu này.
Đợi kiếp sau, ta sẽ trả lại cho hắn một mạng sống.
Ta nhớ Tề Ngọc, liệu khi ta chết, hắn có đến đón ta không?