Cảnh đánh nhau trong chương có một vài từ hơi thô tục... ừm máu me một chút xíu, có tí tị thui à ^_^, nhưng ai không đọc được nhớ lướt qua nha
Tui- về - rồi - đây!!!
_______________________________
Hội quán Fairy Tail
Sau khi Mira bước nhanh rời khỏi, Charlos cũng banh chặt khuôn mặt, âm trầm trở lại chỗ ngồi, cúi đầu, cắn răng, không nói thêm một câu nào
Những người còn lại trong hội quán dù chẳng hề hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cũng vô cùng tự giác tránh xa chỗ cô ngồi một chút, tự vặn nhỏ âm thanh mình phát ra, rì rầm nói chuyện
"..."
Thời gian cứ trôi qua như vậy
Một lúc lâu sau đó, giữa bao nhiêu ánh mắt trông ngóng dõi theo...
Như hạ được quyết tâm, Levy cùng Lisanna nhìn nhau khẽ gật đầu, rồi rụt rè nhích lại gần Charlos bằng tốc độ... của một con rùa bò...
" Chị... ổn chứ?"
Charlos nghe tiếng gọi, theo phản xạ mím môi ngẩng đầu cứng ngắc nhìn sang
Thế nên cô không phòng ngừa được, chạm đôi mắt đờ đẫn của mình vào hai đôi con ngươi trong suốt mềm mại
Là màu nâu nhạt của caramel và sắc xanh biếc của bầu trời ngày hạ
Là hai sắc thái cùng một cảm xúc, đầy lo lắng và không yên lòng
Cô mấp máy bờ môi, có chút hoảng thần không kịp phản ứng:"..."
" Đã có chuyện gì xảy ra à?" Giọng Erza vang lên bên tai, tiếp tục kéo Charlos ngơ ngác ngoảnh đầu nhìn lại
Cô ấy từ lúc nào, cũng đã chuyển chỗ ngồi của mình sang bên còn lại của cô, ngay lúc này đây, nữ chiến binh tóc đỏ khoanh tay bưng một khuôn mặt nhỏ vì bồn chồn mà banh chặt, mày cau lại nhìn bạn mình đầy phức tạp...
Tựa một hồi chuông đánh thức người bừng tỉnh khỏi cơn mê, Charlos do dự tiếp tục nâng ánh mắt mình nhìn ra xung quanh đó...
Chợt phát hiện ra, tất cả mọi người dù lén lút hay không, đều mang cùng một cảm xúc quan sát cô từ vị trí của mình...
Là cùng một ánh mắt dõi theo một người...
Là lo lắng, là bồn chồn không yên
Rất nhiều, rất nhiều những sự quan tâm chẳng hề che giấu
"..." Charlos lại nhấp môi, bỗng cảm thấy trái tim nhẹ bẫng đi trong một nhịp
Cô chưa bao giờ... là chỉ có một mình...
Charlos yên lặng lặp lại điều đó với bản thân, rồi không kìm được ngu ngốc mỉm cười
Cả cơ thể đang banh chặt bỗng như trái bóng bị xì hơi, mềm nhũn trong một phút chốc
Những ánh mắt đang quan sát cô cũng chợt sáng rọi trong giây phút ấy
Đó là lý do... khiến cô yêu nơi này đến vậy...
Charlos cong khóe môi, nghiêng người, dịu dàng nắm lấy hai bàn tay của Levy và Lisanna trên người mình, ấm áp trầm giọng:" Mọi thứ đều ổn, không sao rồi, thật xin lỗi..."
" Tôi có làm các em sợ không?" Charlos nhẹ nhàng lại từ tốn nhả ra từng chữ một
Lisanna vội vã lắc đầu phủ định ngay lúc nghe thấy câu hỏi của cô
Nhưng Levy như suy tư gì nhìn chằm chằm Charlos một lúc, lắc đầu, rồi lại gật mạnh
Charlos vẫn yên lặng mỉm cười
Cô bé tóc xanh lí nhí bất an:" Em không sợ Charlos... chị không làm em sợ... không có đáng sợ..."
" Nhưng Levy sợ chị buồn... lần đầu tiên em thấy Charlos như vậy đấy..." Cô ấy lúng túng bấu chặt vạt áo đen hơn nữa, lại rụt rè cúi đầu:" Em đã... rất sợ..."
" Vậy nên, vẫn là tôi sai..." Charlos nhìn Levy, không nhịn được vươn bàn tay vừa được buông ra, xoa xoa mái tóc màu nước mềm mại, cô bật cười dịu dàng:" Thật lòng xin lỗi..."
" Tôi không sao rồi, em cũng không cho phép không vui, được chứ?" Nói đến đây, Charlos cũng vươn tiếp cánh tay còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạch kim ngắn của Lisanna, gật đầu:" Em nữa cô bé dễ thương, cám ơn em nhé!"
Lisanna cùng Levy ngẩng đầu nhìn Charlos một lúc, bắt gặp đôi hắc bảo thạch lấp lánh như chứa cả dãy ngân hà, mắt cả hai cũng sáng rọi hân hoan và mừng rỡ
" Ừm!" Họ mỉm cười tươi tắn, rồi gật đầu thật mạnh
" Ngoan~" Charlos cười híp mắt, lại tiếp tục vươn tay vò rối tung những mái tóc đã được chủ nhân buộc gọn gàng bằng băng đô trên trán
" Charlos-nee! Tóc em!" Hai cô gái nhỏ cùng bĩu môi phản kháng
" Hì hì hì..."
Chỉ cần như vậy, cả hội quán bỗng chốc ngập tràn trong ánh sáng, tiếng cười nói ríu rít và nâng cốc lại lần nữa vang lên ồn ã khắp nơi
" Thật cái tình..." Erza thấy cô bạn mình đã trở về như cũ, dường như vừa nhẹ nhàng thở phào một hơi, Erza đưa tay bẹo má Charlos kéo cô ấy quay về phía mình, nhướn mày dò hỏi:" Thế rốt cuộc là bị làm sao vậy?"
Bị hỏi đột ngột, Charlos cũng ngẩn cả người
Hôm nay không chỉ Mira kỳ lạ, ngay cả cô cũng rất kỳ lạ
Charlos vẫn thường xuyên tiếp xúc với những thành viên mới, và Gray quả thật nói không ngoa khi bảo rằng cô là kẻ tọc mạch giỏi nhất Fairy Tail
Những đứa trẻ đến với nơi này dù nhiều hay ít luôn mang theo một câu chuyện của riêng chính mình
Việc Charlos thường làm nhất, là lôi tất cả ra khỏi vỏ bọc của bản thân, đưa họ hòa nhập với đại gia đình của bọn họ
Nên như một lẽ đương nhiên, bị trừng mắt khó chịu, quát tháo và thậm chí là vung nắm tay lao đến, Charlos không phải chưa từng trải qua
Thế nhưng chỉ riêng lần này, riêng bây giờ, phản ứng của cô ấy lại là im lặng nổi giận, làm lơ tất cả những người xung quanh
Thật kỳ lạ...
" ...Ớ ũng ông iết (tớ cũng không biết)" Charlos bất đắc dĩ buông tay, méo miệng nhe răng đáng thương nhìn Erza
Chính tớ cũng không hiểu được mình bị làm sao vậy... chỉ là... bỗng nhiên rất ngột ngạt...
" Không biết?" Trên tay Erza hơi dùng sức, đôi lông mày cũng nhướn càng cao
Rồi cậu nghĩ tớ tin không? Với một người luôn điều khiển cảm xúc của mình tốt như cậu...
" Ông iết ật à (Không biết thật mà)..." Charlos dở khóc dở cười nghiêng về phía cô gái tóc đỏ theo lực kéo, mong muốn nhỏ bé giảm bớt được phần nào cái đau điếng trên má mình
"..." Erza trừng mắt gắt gao nhìn
Thế nhưng... người kia lại từ một con sói, bùm một cái hóa thành chó lông xù, xụ khuôn mặt méo miệng cầu tha thứ, đôi mắt đen lúng liếng nước cứ chớp chớp rồi lại chớp chớp, tai cùng tóc đều có cảm giác như đang rũ xuống, muốn bao nhiêu oan ức liền có bấy nhiêu oan...
"..."
" Nói năng đàng hoàng giải thích coi!" Erza vừa tức vừa buồn cười buông tay, vỗ cái đốp vào vai cô bạn, coi như chịu thua phì cười
Cậu không muốn nói thì thôi đi vậy!
Charlos xoa xoa gò má đỏ chót vừa may mắn được tha bổng, ngây ngốc cười trừ chẳng biết nên nói gì
Hình như có hiểu lầm gì đó...
" Char... Charlos-nee!" Ngay lúc này, Lisanna bỗng nhiên nhắm tịt mắt, dùng hết can đảm của mình mà la lên
Charlos giật mình quay đầu, đập vào trong mắt lại là cảnh tượng hết sức... gợi kí ức: hai cái đầu bạch kim ngoan ngoãn cúi xuống hối lỗi
Charlos tiếp tục méo miệng, nhưng chưa kịp nói gì...
" Cho chúng em xin lỗi!" Eflman cướp lời cô, rồi rụt rè hạ tầm mắt mình:" Charlos-nee... vì toàn bộ... nhưng xin chị, hãy chấp nhận lời cầu xin quá đáng của tụi em..."
Cậu ấy thở hổn hển
" Chị... xin chị đừng trách neechan!"
Không gian lại bỗng nhiên bị bấm nút dừng lại
Nếu là lúc bình thường, có lẽ Charlos đã dịu dàng mỉm cười xoa đầu chúng, rồi ân cần gật đầu đồng ý... dù sao, khó chịu với một ai đó trong hội là thứ cảm xúc cô ấy gần như chưa bao giờ trải qua...
Nhưng bây giờ... thực tình cũng không biết vì sao, Charlos lại không vội nói cái gì, chỉ hơi nhướn mày như đang tự hỏi
Đứng bên cạnh cô ấy, cô bạn chí cốt Erza thì lại... phản ứng có phần mãnh liệt hơn cả...
Tựa như một con cá nóc con sở hữu hàm răng của cá mập và ánh nhìn của loài sư tử quân vương: nhe răng, phồng má, trừng mắt, chống hông dữ tợn nhìn sang
Tuy nói cùng hội thì chúng ta phải yêu thương thông cảm cho nhau... nhưng mà trong cái tình huống này thì cô chị hai kia rõ ràng là đang cố tình gây sự! Rõ ràng là không thể nói lý! Thật đáng ghét! Rõ ràng là...
Được rồi, cô vẫn là thiên vị cho Charlos hơn! Sao nào?!
Mirajane cũng quá kỳ quái rồi!
(Charlos: Ngày xưa cậu cũng có khác gì đâu Erza? Hơi tý là ăn kiếm phang thẳng người...