Đế Vương Sủng: Sát Vương Chương 62: Chiến thắng cuối cùng

[Cập nhật lúc: 19:43 30/03/2025]

Bạn đang đọc truyện tranh Đế Vương Sủng: Sát Vương - Chương 62: Chiến thắng cuối cùng với chất lượng hình ảnh tốt nhất tại truyenfull.nl. Nếu bạn gặp sự cố khi đọc truyện vui lòng để lại bình luận bên dưới để chúng mình sửa lỗi. Các bạn cũng có thế xem nhiều bộ truyện HOT, truyện mới khác tại truyenfull.nl bằng cách truy cập vào các danh mục truyện trên thanh menu hoặc quay trở về trang chủ. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Thanks!

Author: Tiểu Lãnh Lãnh

- Thì ra là Vương thượng Mai Quốc.- Lãnh đế khoát tay cho thủ lĩnh cấm vệ lui xuống, lại nhìn Trịnh Quốc vui vẻ cười ha hả.- Trịnh Vương thượng quả thực xuất chúng, đúng là rồng trong biển người.

- Không dám, không dám. Lãnh đế quá lời rồi! Các vị hoàng tử của ngài đây, ai cũng xuất chúng cả, bổn vương thượng tự thẹn không bằng.- Trịnh Quốc rút từ trong tay áo một chiếc quạt xếp chất liệu lam ngọc, thong thả phe phẩy, một bộ dáng vừa tao nhã quý phái nhưng cũng không kém phần phong lưu.

- Nào, người đâu, còn không mau mang lên chén đũa mới, dâng mĩ thực mĩ tửu mời Trịnh Vương thượng?- Lãnh Diệp hồ hởi phân phó.

Trịnh Quốc là vương thượng của Mai Quốc thần bí. Tuy chưa rõ ràng tài lực và binh lực của Mai Quốc, nhưng nếu có thêm một đồng minh thì càng đảm bảo cho tương lai Bạch Vân Quốc hơn. Vậy cho nên Lãnh Diệp bên cạnh muốn dựa vào cái dù lớn Phượng Thiên Quốc, vừa muốn con rùa vàng Mai Quốc này.

Trịnh Quốc nở nụ cười nhẹ, chỉ vào chỗ trống bên phía sứ thần:

- Lãnh đế không cần câu nệ, bổn vương thượng ngồi chỗ trống của Nam Cung Đế kia là được rồi. Dù sao hắn cũng không sử dụng nữa.

Thấy Lãnh Diệp do dự, Nam Cung Tuyệt bày ra dáng vẻ thoải mái, không thành vấn đề, khoát tay:

- Hắn thích thì để tuỳ hắn đi. Bổn đế không so đo.

- Nhưng như vậy...- Lãnh Diệp băn khoăn, hết nhìn Trịnh Quốc, lại nhìn sang Nam Cung Tuyệt.

- Không sao, Nam Cung Đế cũng nói rồi đó thôi. Hắn không ngại thì Lãnh Đế còn ngại gì? Chỉ cần đổi bộ chén đũa mới và mang lên mĩ tửu, mĩ thực của Bạch Vân Quốc là được rồi.- Trịnh Quốc khoát tay, dứt khoát đi về phía chỗ ngồi cũ của Nam Cung Tuyệt, thản nhiên ngồi xuống.

Lãnh Diệp thấy hắn khăng khăng như thế thì cũng chiều lòng, sai người đổi bát đũa và dâng lên các món mới.

Mọi người trong lúc chờ đợi cũng quên mất tranh cãi xem ai là người có tiết mục hay nhất, mà một phen quan sát vị vương thượng thần bí mới tới kia.

Trịnh Quốc mặc tử bào, đai ngọc quấn eo, ống tay áo dài che hết đôi bàn tay hắn. Tóc đen búi gọn, dùng kim quan bằng tử ngọc cố định, tầng sa mỏng che đi gương mặt còn để lộ ra độc nhất đôi lông mày hình lưỡi kiếm sắc bén cùng cặp mắt đen sâu thẳm.

Mĩ!

Ngoài chữ này thì chẳng còn tìm được từ ngữ nào để diễn tả vẻ đẹp của hắn nữa. Nam nhân này thuộc kiểu người giống như Nam Cung Tuyệt, chỉ một thoáng nhìn qua là cả đời chẳng quên được. Quả thực nhân trung chi long. Mấy vị tiểu thư cứ chốc chốc lại liếc sang bên này, đỏ mặt thẹn thùng, cũng vô cùng trông chờ lúc nam nhân bỏ xuống khăn che mặt.

- Sinh thần Hoạ Thái hậu, bổn vương thượng do đi gấp nên cũng không kịp mang quà mừng tới. Mai Quốc sẽ dâng lên hạ lễ sau, mong thái hậu không trách.

- Người trẻ các ngươi đến thọ yến của ai gia, ai gia đã vui lắm rồi. Quà cáp chỉ là vật ngoài thân, không đáng nhắc, không đáng nhắc.- Hoạ Thiên Lan nhìn Trịnh Quốc vui vẻ cười.

- Như thế sao được. Quà mừng thọ của Hoạ Thái hậu làm sao có thể qua loa đây. Sau khi hồi quốc, bổn vương thượng nhất định sai sứ thần tới dâng lên người.

- Hảo! Trịnh Vương thượng nói thế ai gia cũng không từ chối nữa.- Nói đoạn, Hoạ Thiên Lan quay sang nhìn Lãnh Diệp.- Chúng ta mau thống nhất ý kiến rồi tuyên bố người thắng cuộc đi thôi.

Nam Cung Tuyệt lúc này nhàn nhạt lên tiếng:

- Trịnh vương thượng, ngươi xem hết các mĩ nữ biểu diễn tài nghệ rồi, cũng nên cho họ chút nhận xét đi thôi. Cái danh Thiên Linh Tứ đời thứ tám của Thiên Linh Học viện cũng không phải hữu danh vô thực chứ?

Mọi người hút một ngụm khí lạnh. Thiên Linh? Ai mà không biết Thiên Linh là học viện đào tạo ra nhiều nhân tài nhất đại lục này? Một năm chỉ tuyển một trăm học viên, sau ba tuần khảo sát sẽ chỉ nhận mười người nhập học. Với số lượng đăng kí mỗi năm đều là vài nghìn người mà chỉ nhận mười người thì đủ biết khảo sát khắt khe đến thế nào rồi. Nhưng cuối cùng công sức tuyển lựa bỏ ra cũng đáng, mười người được nhận đều là những tinh anh trong tinh anh.

Hơn nữa, người xuất hiện ở đây đâu phải học viên bình thường, người ta là Thiên Linh Tứ nha! Thiên Linh Tứ là người đứng đầu học viện, tuy không phải trưởng lão của học viện nhưng quyền hạn cũng chẳng kém cạnh là bao. Thiên Linh Tứ tại vị có quyền chọn lựa một học trò bản thân vừa ý nhất để truyền lại sở học, sau này người đó nghiễm nhiên sẽ trở thành Thiên Linh Tứ đời tiếp theo. Nói cho dễ hiểu, Thiên Linh Tứ chính là chức vị người người mơ ước, là biểu tượng của toàn bộ Thiên Linh Học viện.

Không ngờ Vương thượng Mai Quốc còn trẻ như thế mà đã giữ chức vị Thiên Linh Tứ. Quả thực khiến người nhìn bằng con mắt kinh ngạc cùng ngưỡng mộ.

(Au: Thiên Linh Tứ tồn tại một cách thần thánh, vì hiểu biết cùng mọi phương diện của mấy người đó quá trâu bò -.- Đúng tính chất ATSM cấp S. Cuộc đời đúng thật vi diệu :))) Tìm một Thiên Linh Tứ đã khó chứ nói chi là "đời thứ tám"

Truyện mới