Editor: Minibunbun (Min)
Tuyết đọng trong rừng vẫn chưa tan, nơi nơi đều là một màu trắng xoá.
Bởi vì trận bão tuyết này tới một cách vội vàng, lá cây vẫn còn chưa mất đi màu xanh vốn có, màu tuyết trắng phủ trên những mầm cây xanh biếc, thoạt nhìn tựa như những quả nho xanh được phủ thêm một tầng kem bơ.
Kỷ Tiểu Âu mặc quần áo phong phanh, nhưng may mắn là vào thời điểm trước khi rời thuyền, Horton đã tặng cho cô một chiếc áo khoác lông ngỗng.
Áo khoác lông ngỗng ở nơi này không hoàn hảo được như ở thế kỷ 21, tầng vải dệt phía bên ngoài cũng không phải chất liệt vải sợi Polyester, nhưng đối với Kỷ Tiểu Âu mà nói, đã là đồ vật giữ ấm tốt nhất rồi.
Cô cũng chẳng biết xấu hổ, chỉ đơn giản nói lời cảm ơn với Horton, sau đó liền trực tiếp tròng vào người, rốt cuộc thì ai cũng sẽ không mong muốn để cho thân thể của mình chịu khổ.
Chiếc áo khoác này có lẽ là dựa trên số đo hình thể của Horton mà làm ra.
Horton nói đây là một chiếc áo khoác, chỉ là khi nó được mặc ở trên người, vạt áo chạm đến đầu gối của cô, hoàn toàn chính là một chiếc áo khoác dài.
Sau khi mặc vào chiếc áo khoác, Kỷ Tiểu Âu lập tức cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Cô bước nặng bước nhẹ mà đi trên nền tuyết trắng, lo lắng con báo nhỏ bị lạnh, cô lập tức ôm nó bọc vào bên trong áo khoác lông ngỗng, chỉ để lộ ra một cái đầu lông xù xù cùng một đôi tai tròn tròn.
Rennes bị cô biến trở thành thú cưng mà đối đãi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhắm hờ mí mắt, tập mãi thành thói quen.
Mùi hương thơm ngọt trên người của thiếu nữ vẫn liên tục truyền đến, không có túi thơm che dấu, dọc trên đường đi vẫn luôn hấp dẫn không ít giống loài đang ra ngoài kiếm ăn.
Rennes dựa vào trong lồng ngực của Kỷ Tiểu Âu, lộ ra hàm răng sắc bén hướng về phía thú nhân vẫn luôn đi theo phía bên phải Kỷ Tiểu Âu suốt nửa dặm đường, bộ dạng của hắn cực kỳ hung ác.
Lực uy hiếp gấp mười lần.
Cho dù cơ thể bị biến nhỏ, nhưng uy danh của tộc Báo thì vẫn còn đó.
Sau khi thú nhân linh dương đứng một khoản xa xa kia đối diện với ánh mắt hung thần ác sát của Rennes, lập tức khiếp sợ mà lui bước, nhanh chóng xoay người bỏ chạy thật xa.
Đầu lưỡi Rennes chống hàm răng, chậm rãi liếm liếm.
Đột nhiên sinh ra một tâm tình thật bi thương.
—— hắn mà lại có thể lưu lạc đến mức chỉ có thể hù dọa được mấy loài động vật Hệ Ăn Cỏ yếu đuối này thôi sao?
Kỷ Tiểu Âu không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, lại càng không biết một đường cô đi này có bao nhiêu động vật Hệ Ăn Cỏ mơ ước hương thơm trên người của cô, càng đi về phía trước, càng thấy con báo nhỏ trong lồng ngực đột nhiên không có một chút động tĩnh nào, cô liền duỗi tay, đặt dưới cằm của hắn mà nhẹ nhàng gãi gãi: "Này, ta đặt một cái tên cho ngươi nha?"
Dọc trên đường đi cũng không biết tên gọi của hắn là gì, lại cũng không biết nên xưng hô như thế nào với hắn, Kỷ Tiểu Âu đã sớm nảy ra cái ý định này.
Rennes nhấc nhấc mí mắt, không dao động.
Kỷ Tiểu Âu lại hứng thú bừng bừng, lập tức nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nhanh chóng nghĩ đến: " "Kinh Thi" có nói, quân tử Đào Đào, có nghĩa là dung mạo dễ gần lại vui tươi*. Ngoại trừ ý nghĩa đó ra, Đào Đào còn có nghĩa là chạy nhanh, không bằng gọi ngươi là Đào Đào nhé? Loài báo chẳng phải đều chạy vô cùng nhanh sao, tên này vừa lúc vô cùng thích hợp với ngươi nha."
(*) tui chém gió nha quý dị.